“Thiết Tử ca quay về rồi?”
Kim Phi cau mày hỏi.
Từ khi thổ phỉ núi Thiết Sơn chặn đường Đồng Sơn, Lưu Thiết đều đi tới huyện phủ vào ban đêm, ngày hôm sau sau khi giao hàng và mua đồ xong thì cũng phải đợi đến đêm mới quay về.
Advertisement
Đêm qua Lưu Thiết xuất phát, tính thời gian, đến đêm nay hoặc là sáng mai mới có thể quay về được.
Bây giờ lại quay về sớm, còn đưa theo người có quan phủ, nhất định là đã có biến cố.
Advertisement
Kim Phi đặt dụng cụ trong tay xuống, cùng với Quan Hạ Nhi đi ra bên ngoài.
Mặc dù vẫn chưa dọn vào nhưng Kim Phi đã bắt đầu sử dụng một gian phòng làm việc rồi.
Trong phòng làm việc, Lưu Thiết ngồi phía sau một nha dịch, Nhuận Nương rót xong nước cho hai người bọn họ rồi đi xuống.
Nha dịch này Kim Phi biết, chính là Trương bổ đầu khi đó đã dẫn Khánh Hoài đến gặp bọn họ.
Quận Kim Xuyên là đất phong của Khánh Hoài, mặc dù hắn không có quyền quản lý nhưng có quyền thu thuế, vì vậy Khánh Hoài sắp xếp một số người ở quận Kim Xuyên, ngăn cản việc thu thuế lậu.
Trước khi quay về từ Vị Châu, Khánh Hoài đã nói với Kim Phi, Trương bổ đầu này là một trong số những người mà hắn sắp xếp ở huyền nha, có chuyện gì có thể tới tìm hắn.
Nhưng Kim Phi biết địa vị của của Khánh Hoài ở huyện phủ khá khó xử, vì vậy vẫn chưa đi tìm đối phương, không ngờ rằng Trương bổ đầu này lại tự tìm tới đây.
Lưu Thiết thấy Kim Phi đi ra vội vàng đứng dậy chào: “Phi ca, xảy ra chuyện rồi!”
Lúc này Kim Phi mới phát hiện, Lưu Thiết đã bị thương, khi đi phải chống nạng.
Kim Phi không hỏi xảy ra chuyện gì mà đưa tay vén ống quần bên trái của Lưu Thiết lên.
Thấy hai vết bầm tím rõ ràng trên chân trái, cũng như một vết thương dài 5-6 cm.
“Thiết Tử ca, ai làm vậy?”
Kim Phi ngẩng đầu hỏi.
Trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
“Đêm qua bọn ta gặp thổ phỉ…”
Lưu Thiết cúi đầu kể lại một lượt chuyện đã xảy ra.
Đêm qua hắn dẫn đoàn xe đi tới huyện phủ giao hàng, kết quả vừa vào Đồng Sơn liền bị thổ phỉ chặn lại.
Không những cướp hết đồ mà còn đánh cho đám người Lưu Thiết một trận, hơn nữa còn đe dọa rằng sau này mỗi tháng đều phải nộp một trăm hai phí qua đường.
“Phi ca, ta xin lỗi, đã phụ lòng tin của huynh và Lương ca, làm mất nhiều hàng như vậy…”