Tuy nhiên huyện nha cũng không phải chỉ có mình huyện lệnh mà còn có các loại cấp bậc quyền lực khác nhau như huyền thừa phụ trách văn thư, huyện úy phụ trách trị an, Kim Phi thực sự không biết thổ phỉ núi Thiết Quán là móng răng của ai.
Nếu Trương bổ đầu đã chủ động hỏi câu hỏi này, Kim Phi tin rằng hắn sẽ nói cho y đáp án.
Quả nhiên, Trương bổ đầu nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Thổ phỉ núi Thiết Quán là người của Chu sư gia, mỗi năm núi Thiết Quán thu hoạch ngũ cốc đều phải giao nộp ba phần cho Chu sư gia”.
Advertisement
Đám thổ phỉ Thiết Quán đã chiếm gần như đã chiếm toàn bộ quận Kim Xuyên và các thị trấn phía Tây, số lương thực mà các thôn làng cộng lại mỗi năm giao nộp cho bọn chúng không phải là con số nhỏ.
Ba phần trong số đó nhiều hơn tiền lương của một sư gia vô số lần, cho dù là đối với Khánh Hoài, đây cũng không phải là khoản tiền nhỏ.
Advertisement
“Chẳng lẽ Chu sư gia có địa vị rất cao?”
Kim Phi cau mày hỏi.
Sư gia của Đại Khang tương đương với bí thư lãnh đạo, thường ngày hay mượn danh nghĩa huyện lệnh để phô trương quyền lực, mọi người luôn phải nể mặt.
Nhưng dính dáng đến quyền lợi bằng tiền, một sư gia không có quyền lực mà muốn nuốt một khoản lớn như vậy gần như là không thể.
Kim Phi liền nghĩa đến việc Chu sư gia chính là con rối của huyện lệnh, nhưng sau đó đã lập tức bác bỏ suy nghĩ này.
Nếu như Chu sư gia là người của huyện lệnh, Trương bổ đầu nhất định sẽ nói thẳng chỗ dựa của thổ phỉ núi Thiết Quán là huyện lệnh, không cần phải dính dáng đến Chu sư gia làm gì.
“Chu sư gia là người nhà họ Chu, mặc dù đi theo Trương huyện lệnh, nhưng không phải người của Trương huyện lệnh, ngược lại, Trương huyện lệnh lại rất nghe lời của Chu sư gia”.
Trương bổ đầu nhỏ giọng nói.
“Vì sao?”
Kim Phi ngạc nhiên hỏi.
Thông thường các sư gia đều là tay sai của huyện lệnh, rất nhiều việc huyện lệnh không tiện ra mặt đều sẽ giao cho sư gia làm.
Kết quả ở huyện Kim Xuyên thì ngược lại, huyện lệnh trở thành con rối của sư gia.
Thú vị đấy.
“Trương huyện lệnh xuất thân từ gia đình nhỏ, có thể đi được tới bước này hoàn toàn là dựa vào sự giúp đỡ và nâng đỡ của nhà họ Chu”.
Trương bổ đầu nói: “Cho đến tận bây giờ, người nhà Trương huyện lệnh vẫn ở quê, chưa được đón tới đây”.
Kim Phi nghe xong lập tức hiểu ra.
Thì ra huyện lệnh này đang bị nắm thóp.
“Chu sư gia nhắm vào ngài rồi”, Trương bổ đầu nói tiếp: “Nhưng không phải vì ngân lượng”.
“Không phải vì ngân lượng?”