Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang


Trong làng đã có tin đồn Kim Phi đã mang theo guồng quay tơ rời khỏi làng Tây Hà, chuyển đến Kim Xuyên hoặc Quận Thành để thành lập công xưởng.

Mọi người đều hoang mang khi nghe được tin tức này, trong những ngày qua, hai vị trưởng làng đã chạy đến nhà Kim Phi không biết bao nhiêu lần để hỏi thăm tin tức này.

Đáng tiếc là Kim Phi dẫn theo Mãn Thương đến xưởng luyện gang, ăn cơm Quan Hạ Nhi đưa tới, ngủ cũng không rời đi, hai vị trưởng làng sốt ruột cũng không thể làm gì, chỉ có thể thay phiên nhau đứng ở cửa xưởng luyện gang, đợi Kim Phi làm việc xong rồi nói tiếp.

Kết quả là chưa kịp đợi Kim Phi quay về thì đã có tin thổ phỉ tiến vào làng.

Advertisement
“Thổ phỉ đến rồi sao?”  
Lưu Khánh Nguyên nhảy dựng lên từ trên ghế: “Đến đâu rồi? Có bao nhiêu người?”  
Advertisement
Bình thường thổ phỉ sẽ đến làng đòi lấy lương thực sau mùa thu hoạch, nhưng bây giờ mới là mùa hè, bây giờ đã tới hẳn không phải chuyện tốt.

“Có sáu đến bảy tên sắp tới cổng làng rồi”.

Dân làng chạy đến thông báo.


Trưởng làng quay người chạy.

Ông ta vừa rời đi không lâu, Kim Phi cũng vừa ra khỏi xưởng luyện gang.

“Tiên sinh, ngài nói rất chính xác, ngài nói hai ngày nữa thổ phỉ sẽ đến, đúng là đến thật rồi!”  
Thiết Ngưu canh cửa, giơ ngón tay cái lên với Kim Phi: “Để ta ra sau núi gọi Lương ca đến đây!”  
“Được, nhưng các ngươi trốn bên ngoài tường sân, đừng để bọn thổ phỉ nhìn thấy, không có lệnh của ta thì không được ra ngoài”.

Kim Phi dặn dò.

“Rõ!”  
Thiết Ngưu vớ lấy con dao, chạy ra sau núi.

Ở cổng làng, sáu tên thổ phỉ vác đao.

Oai phong tiến vào làng.


Ngôi làng vốn đã vắng vẻ, lúc này càng không nhìn thấy người, tất cả dân làng trốn trong nhà, nhìn ra ngoài khe cửa.

Trong mắt dân làng bừng lửa, nhưng không ai dám ra ngoài.

Những đứa trẻ nghịch ngợm nhất cũng ngoan ngoãn trốn trong hầm hoặc trên xà nhà, không dám hé răng nửa lời.

“Đại Vương, sao bây giờ mọi người đã đến rồi?”  
Lưu Khánh Nguyên chạy tới, gật đầu hỏi.

Dân làng có thể trốn, nhưng thân là trưởng làng, ông ta muốn trốn cũng không được.

“Ông già kia, nghe nói làng Tây Hà các ngươi có một nhân vật lớn, dẫn dắt các ngươi sống rất tốt, núi Thiết Quán bọn ta nghèo đến mức không có gì để ăn rồi, nên muốn mời nhân vật lớn chỉ điểm!”  
Tên thổ phỉ cầm đầu liếc nhìn trưởng làng: “Nhân vật lớn đâu? Mau dẫn ta đi diện kiến”.

“Chuyện này…”  
Trưởng làng nhướng mày.

Lúc nghe tin thổ phỉ vào làng, ông ta đoán rằng bọn chúng có khả năng nhắm vào Kim Phi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận