Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang


“Đám thổ phỉ đã để lại cái bóng tâm lý quá lớn trong lòng mỗi người! Để mũi tên bay thêm một lúc nữa đi! ”  
Khánh Mộ Lam lặp lại những lời Kim Phi nói, nhưng vẫn không hiểu được rốt cuộc là có nghĩa gì.

Nếu đã nghĩ không ra, cô ấy cũng lười bận tâm, trực kiếp kéo Kim Phi hỏi: “Tiên sinh, ngài đừng vòng vo nữa, cứ nói thẳng với ta đi, chúng ta rõ ràng có khả năng tiêu diệt hết bọn thổ phỉ nhưng lại không làm, tiên sinh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”  
Advertisement
“Lòng người”.

Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời xanh, nhẹ giọng nói.

“Lòng người”, Khánh Mộ Lam càng thêm mơ hồ: “Ý gì vậy?”  
Advertisement
“Sau này cô sẽ hiểu”.

Kim Phi mỉm cười đi vào bên trong xưởng luyện gang.


Mặc dù y biết xác xuất bọn thổ phỉ đánh tới rất nhỏ, nhưng vấn đề tính mạng con người buộc phải làm thật chặt.

Còn có một số công việc chưa hoàn thành, làm gì có thời gian nói chuyện phiếm với Khánh Mộ Lam?  
Rất nhanh sau đó trong xưởng truyền tới những tiếng leng keng.

Khánh Mộ Lam muốn lẻn vào bên trong xưởng luyện gang xem Kim Phi đang bận làm gì nhưng lại bị Thiết Ngưu ngăn lại, chỉ đành hậm hực bỏ đi, dắt theo các binh lính nữ tiếp tục luyện tập.

Trương Lương dắt theo các cựu binh cũng chuẩn bị quay lại sau núi thì nhìn thấy Mãn Thương đi ra.

“Mãn Thương, cần gì sao?”  
Trương Lương hỏi: “Đệ đi vào giúp Tiểu Phi đi, cần dùng gì thì nói với ta, ta tới nhà kho lấy cho đệ”.

“Không phải, bụng ta có hơi khó chịu, tiên sinh bảo ta quya về nghỉ ngơi trước”, Mãn Thương nói.

Người làng Tây Hà đều biết rằng Mãn Thương đi theo Kim Phi học được rất nhiều kỹ năng, nhà họ Thương coi Mãn Thương là niềm hi vọng cho sự thịnh vượng của gia đình.


Vừa nghe thấy Mãn Thương có chút khó chịu Trương Lương liền lo lắng:  
“Không khỏe à, vậy mau về uống nước ấm đi, muốn ăn gì thì nói với chị dâu, bảo nàng ấy làm cho đệ ăn”.

“Được”.

Mãn Thương đáp một tiếng, đi ra khỏi xưởng luyện.

Sau khi thổ phỉ rời đi, dân làng bắt đầu ra khỏi nhà, hợp thành nhóm 3-5 người, thảo luận xem bọn thổ phỉ tới tìm Kim Phi làm gì.

Lúc đó rất ít người tham gia, hỏi các cựu binh nhưng không ai đáp lời bọn họ, hỏi trưởng làng thì ông ấy cũng chẳng nói gì, bọn họ cũng không thể vào xưởng luyện gang hỏi Kim Phi được, ai nấy cũng đều rất bức bối trong người.

Nhưng rất nhanh sau đó bọn họ đã tìm được điểm sơ hở từ miệng của mẹ Mãn Thương.

Ban đầu mẹ của Mãn Thương cũng nhất quyết không nói gì, nhưng không ngăn được sự tò mò của các bà thím, cuối cùng cũng vẫn nói ra yêu cầu của đám thổ phỉ.

Ngay lập tức khiến cho toàn dân làng bùng nổ.

“Guồng quay tơ rõ ràng là do Phi ca chế tạo ra, bọn chúng muốn cướp thì thôi, sau này còn không cho Phi ca dùng nữa, trên đời này còn đạo lý nữa không vậy?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận