Bọn chúng mới rời đi không lâu, một đám khói bốc lên từ một con đèo cách núi Thiết Quán vài dặm.
Trong giây tiếp theo, một đám khói khác bốc lên từ thung lũng cách đó hơn chục dặm.
Ở làng Tây Hà, Kim Phi vừa thức dậy liền nhìn thấy Trương Lương hớt hải chạy vào.
“Tiểu Phi, có cột khói bốc lên từ Dã Hồ lĩnh, còn là màu đen, cho thấy toàn bộ đám thổ phỉ Thiết Quấn đã được điều động rồi”.
Advertisement
Trương Lương lo lắng nói.
Sau khi xưởng dệt tạm dừng hoạt động, Kim Phi liền phái mấy cựu binh thợ săn ẩn náu trong núi để theo dõi bọn thổ phỉ Thiết Quán.
Advertisement
Thời đại này không có điện thoại, Kim Phi chỉ có thể sử dụng cột khói để làm tín hiệu truyền tin.
“Điều động thì điều động thôi, hàng trăm người đi tới làng Tây Hà cũng phải mất vài giờ, Lương ca, huynh hoảng thế làm gì?”
Kim Phi dừng dưng cầm cành liễu được đặc chế lên, nhúng vào chút muối, vừa đánh răng vừa mơ hồ hỏi: “Cổng làng chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi!”, Trương Lương gật đầu.
“Vậy thì còn lo lắng cái gì? Chỉ cần đợi chúng đến là được rồi”.
Kim Phi xúc miệng xong liền hỏi: “Lương ca ăn cơm chưa? Cùng ăn đi”.
Có lẽ bị lây nhiễm sự bình tĩnh của Kim Phi, vẻ lo lắng trên mặt Trương Lương từ từ tan biến, huynh ấy cười xua tay:
“Ở nhà nấu xong cơm rồi, ta quay về ăn đây”.
Nhưng sau khi vừa ra khỏi cửa huynh ấy lại rẽ ra hướng đi ra sau núi.
Rõ ràng trong lòng vẫn còn lo lắng, chuẩn bị ra sau núi để sắp xếp các cựu binh.
Đợi đến khi Trương Lương rời đi, Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Nhuận Nương đều đi ra khỏi bếp.
“Tướng công, thổ phỉ tới rồi sao?”
Quan Hạ Nhi lo lắng hỏi.
Kim Phi và Trương Lương nói chuyện không quá to, bọn họ ở trong bếp nghe không rõ lắm.
“Ừ”, Kim Phi gật đầu: “Có lẽ trưa là tới”.
“Phải làm sao đây?”
Trên mặt Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Mặt khác biểu hiện của Đường Đông Đông lại bình tĩnh như Kim Phi, kéo Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương ở hai bên, mỉm cười an ủi.
“Hai người không cần lo đâu, nếu Kim Phi đã sớm đoán được bọn thổ phỉ sẽ tới, lại còn bình tĩnh như vậy, nhất định là đã chuẩn bị hết rồi.
“Tướng công, thật vậy sao?”
Quan Hạ Nhi lập tức quay đầu nhìn Kim Phi.
“Vẫn là Đông Đông thông minh”.
Kim Phi mỉm cười gật đầu: “Thổ phỉ không thể vào làng được đâu, nhưng an toàn vẫn là quan trọng nhất, sau khi ăn cơm xong sẽ có cựu binh tới dắt mọi người và Tiểu Nga ra sau núi trốn, đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi rồi hãy quay về”.
Mặc dù y nắm chắc phần thắng khi đối phó với bọn thổ phỉ, nhưng để đề phòng sự cố bất ngờ, khi Kim Phi lên kế hoạch, y vẫn sắp xếp cho đám người Quan Hạ Nhi trốn ra sau núi.
.