"Thiết Tử huynh, khi hành tẩu bên ngoài cũng nên chú ý một chút.
Nếu nghe thấy có mấy tên thổ phỉ đang có kế hoạch thu hoạch lương thực, thì hãy cho ta biết", Kim Phi nói.
"Phi huynh, chẳng nhẽ huynh định quản việc này sao?"
Lưu Thiết ngăn lại: "Điều này sẽ khiến những tên thổ phỉ khác bất mãn".
Advertisement
Thông thường, khi một băng thổ phỉ bị xóa sổ, chẳng bao lâu nữa sẽ có những tên thổ phỉ mới chiếm đóng.
Đương nhiên, chỉ cần bọn thổ phỉ mới nổi dậy không phải là những kẻ ngu ngốc quá tự tin, chúng sẽ không dám đến làng Tây Hà và Quan Gia để thu lương thực đâu, cũng như không dám ngăn cản những người hộ tống ở làng Tây Hà.
Advertisement
Tuy nhiên, nếu Kim Phi chiếm địa bàn của bọn thổ phỉ ở núi Thiết Quán, còn không thu lương thực, tương đương với việc vi phạm quy tắc của bọn thổ phỉ, điều này sẽ khơi dậy sự bất mãn của tất cả bọn thổ phỉ ở Kim Xuyên.
Theo quan điểm của Lưu Thiết, không cần làm điều này.
"Không cần quản họ", Kim Phi nói: "Xưởng dệt sẽ còn được mở rộng hơn nữa, chúng ta sẽ sử dụng ngày càng nhiều người hơn trong tương lai.
Chắc chắn chúng ta sẽ tuyển dụng những người từ các làng xung quanh và thậm chí cả các thị trấn khác, đến lúc đó vẫn phải xung đột với đám thổ phỉ, bằng không triệt luôn suy nghĩ đó của bọn chúng đi".
Kim Phi còn dám lật bàn của đám quan viên đứng sau bọn thổ phỉ, chẳng nhẽ lại cần để ý đến suy nghĩ của bọn đó à.
"Ta đồng ý với Phi huynh, bọn thổ phỉ kia hết ăn lại nằm, tại sao phải nộp lương thực quanh năm cho chúng?"
"Đúng thế, nếu có thể tiêu diệt được núi Thiết Quán, ta cũng có thể tiêu diệt được những tên thổ phỉ khác!"
"Đúng vậy, kẻ nào dám kéo bè kết phái ở phía tây Kim Xuyên, giết liền!"
Những người đàn ông trong đội hộ tống lên tiếng ủng hộ quyết định của Kim Phi.
Ngay cả những cựu binh đi sau Thiết Chùy cũng nắm chặt tay.
Lưu Thiết trừng mắt nhìn đám người hỏi: "Phi huynh đã nghĩ kỹ chưa?"
“Nghĩ kỹ rồi”, Kim Phi chậm rãi gật đầu.
"Thế thì được, ta sẽ chú ý".
Lưu Thiết gật đầu đồng ý.
Kim Phi đang định nói thì nghe thấy tiếng động lớn từ trong làng truyền đến.
Sau đó liền thấy Tiểu Ngọc chạy ra khỏi con hẻm, mái tóc đen xõa trên vai rối tung, chân đi dép rơm cũng chỉ còn lại một chiếc, trông rất chật vật.
"Tiểu Ngọc, muội bị sao vậy?"
Lưu Thiết vội vàng chạy đến với con dao bổ củi.