Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang


“Mộ Lam từ nhỏ đã mơ ước được tham gia vào đội quân, bị ca ca và phụ thân của mình ngăn cấm bao nhiêu năm, bây giờ khó khăn lắm mới thành lập được đội nữ binh, một lòng muốn tạo nên thành tích để chứng minh bản thân, nếu như ta lại ngăn cản, cô ấy âm thầm dắt người đi thì còn phiền phức hơn”.

Kim Phi nói: “Lão Trịnh, huynh sắp xếp một chút, dẫn theo bốn mươi huynh đệ tới dốc Dã Cẩu mai phục trước, nếu như gặp tình huống bất ngờ, các huynh ra tay xử lý bọn thổ phỉ”.

“Ta biết ngay tiên sinh sẽ có phương án hai”.

Advertisement
Trịnh Phương cười nói: “Tiên sinh ngài yên tâm, ta đảm bảo rằng các cô nương sẽ bình an quay về”.

“Cũng không cần thiết phải vậy”, Kim Phi lắc đầu nói: “Ta ủng hộ Mộ Lam thành lập đội nữ binh, không phải để cho cô ấy chơi đùa, sau này sẽ phải dùng”.

Advertisement
“Lần này số lượng thổ phỉ không nhiều, vừa hay có thể cho bọn họ luyện tay một chút.


Nếu như bọn họ không gặp phải nguy hiểm quá lớn, các huynh cũng không cần lộ diện, gặp chút khó khăn mới có thể khiến Mộ Lam thức tỉnh”.

“Rõ!”  
Trịnh Phương gật đầu, xoay người rời đi.

Rất nhanh sau đó bốn mươi cựu binh được trang bị đủ các loại vũ khí tới dốc Dã Cẩu trong đêm.

Bọn thổ phỉ lựa chọn dốc Dã Cẩu để làm hang ổ, địa hình ở đây đương nhiên rất dốc, muốn lên được quả thực không dễ dàng gì.

Nhưng mai phục là một hạng mục huấn luyện bắt buộc đối với các cựu binh, dưới sự dẫn dắt của Hầu Tử, bọn họ dễ dàng qua mặt được tên lính canh duy nhất, âm thầm lẻn vào hang ổ của bọn cướp từ vách núi phía sau.

“Hành động lần này của tiên sinh không chỉ là muốn xem năng lực tác chiến của đội nữ binh, còn muốn kiểm tra năng lực mai phục của chúng ta”.

Trịnh Phương nhỏ giọng nói: “Mọi người cứ mai phục theo các vị trí mà Hầu Tử đã nói, không có tín hiệu của ta, ai cũng không được phép lộ diện, rõ chưa?”
"Rõ!"  

Hơn bốn mươi cựu binh đều nhỏ giọng đáp một tiếng, dưới sự bao trùm của màn đêm, họ ẩn nấp khắp nơi.

Dốc Dã Cẩu không phải là một nơi nhỏ, hơn nữa bọn thổ phỉ trước giờ vẫn không hề có chút tiền đồ nào, kỷ luật vô cùng lỏng lẻo, tính cảnh giác cũng rất thấp, ngoại trừ hai kẻ canh chừng trên đường núi, trong hang ổ hoàn toàn không có ai đi tuần tra cả.

Đám thổ phỉ còn lại tập trung trong lều cỏ đánh bạc ăn tiền, mãi đến nửa đêm mới giải tán.

Ngày hôm sau bọn chúng ngủ tới giữa sáng, tùy ý ăn chút đồ, sau đó lại tiếp tục đánh bạc.

Các cựu binh mai phục cho tới tận trưa mà không một tên thổ phỉ nào phát hiện ra trên núi có thêm mấy chục người.

Cách lều cỏ 100 mét chính là nơi ẩn nấp của các cựu binh.

Nếu như không tới sát nhìn, ai cũng không biết ở đó có hai người.

"Hôm qua thấy Khánh Mộ Lam cô nương nóng lòng rời đi như vậy, còn nghĩ rằng sáng nay sẽ tới dốc Dã Cẩu sớm, không ngờ rằng bây giờ vẫn chưa đến".

Một trong số những cựu binh ngáp dài và phàn nàn: "Sớm biết thế này thì chúng ta cứ ở nhà ngủ một giấc, hôm nay tới cũng chưa muộn".




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận