"Trương tướng quân đi đường vất vả rồi, chuyện đóng giữ quân không phiền Đức Ninh Quân nữa, Trương huynh cứ theo lệnh đại soái, trông coi tù binh bắt được là được rồi”.
Mở mắt nói lời bịa đặt, Kim Phi cũng biết.
Trương Khải Uy cũng hiểu rằng Thiết Lâm Quân lúc này đang có lợi thế, Kim Phi chắc chắn sẽ không dễ dàng nhường tuyến phòng thủ cho Đức Ninh Quân.
Sở dĩ nói như vậy là vì nghe nói Kim Phi đến từ nông thôn, hắn muốn thử một chút, nhỡ đâu lại có miếng hời thì sao?
Đáng tiếc là Kim Phi đã không bị lừa, vừa mở miệng đã nhắc đến Phạm tướng quân.
"Haha, cảm ơn Kim tiên sinh đã thông cảm, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi".
Trương Khải Uy cười và hỏi: "Không biết các tù nhân người Đảng Hạng đang bị giam giữ ở đâu?"
"Từ Kiêu, đưa Trương tướng quân đến trại tù binh".
Kim Phi cũng chưa quen với doanh trại nên đã giao việc cho phó tướng Từ Kiêu.
"Rõ!"
Từ Kiêu đáp lại và đưa Trương Khải Uy đến trại tù binh.
Còn Kim Phi quay đầu và đi về phía ngọn đồi bên trái.
"Kim tiên sinh, ngài qua đó làm gì vậy?"
Ông Triệu tò mò hỏi.
Sau trận chiến vào buổi sáng, thái độ của ông ta đối với Kim Phi đã thay đổi 180 độ, ông ta ngưỡng mộ y từ tận đáy lòng, không còn gọi Kim Phi là tiểu tử nữa mà thành tiên sinh.
Kim Phi khi đó đang ở cao điểm, nhìn thấy ông già lôi đao của tùy tùng ra và hăng hái ra trận, quan điểm của y về ông già cũng thay đổi.
Có thể thấy mặc dù ông lão này hơi kiêu ngạo nhưng ông ta lại thật tâm muốn giúp y bảo vệ Thanh Thủy Cốc.
Ngay cả khi kỵ binh của người Đảng Hạng đến, cũng không hề nao núng, mà chọn cách chiến đấu.
Trong nhà có một ông già thì không khác gì bảo bối, các loại cục diện trên chiến trường đều thay đổi chóng mặt, Kim Phi chiêu binh mãi mã không tốt, ông Triệu đã đi cùng Phạm tướng quân đánh trận nửa đời người, chắc chắn có kiến thưc rộng rãi.
Có một người như vậy tham mưu, vừa vặn bù đắp khuyết điểm của Kim Phi, vì vậy khi ông già chủ động hòa giải, Kim Phi cũng xuống nước.
Y cười đáp: "Triệu lão, ta sắp làm chút việc trên núi, đến xem cùng đi".
"Phương trận và hố sâu đã có thể kiềm chế kỵ binh.
Còn làm gì trên núi nữa vậy?"
Ông Triệu bối rối hỏi.
"Lo trước khỏi họa, cứ chuẩn bị trước một chút, luôn tốt hơn".
Theo quan điểm của ông Triệu, hai phương pháp này là đủ để đối phó với kỵ binh rồi, nhưng Kim Phi biết rằng phương trận và hố bẫy ngựa không phải là không thể hóa giải.
Nếu y là Lý Kế Khuê, y đã có ít nhất mấy cách để phá vỡ phương trận và bẫy ngựa rồi.
Còn về hàng rào thép gai thì khỏi nói.
Cảm hứng chế tạo dây thép gai để đánh kỵ binh của Kim Phi đến từ dây gạt ngựa, nhưng dây gạt ngựa, giống như hố bẫy ngựa, có hạn chế rất lớn và rất dễ bị phá giải, vì vậy nó rất nhanh chóng đã bị loại khỏi giai thoại lịch sử.
Nhưng sức mạnh của máy bắn đá đã được lịch sử kiểm nghiệm.
Trong thời đại vũ khí lạnh, máy bắn đá luôn là một trong những vũ khí không thể thiếu trên chiến trường, phải đến thời nhà Tống, chúng mới dần được thay thế bằng các loại nỏ với tốc độ bắn nhanh hơn và cự ly tấn công xa hơn.
Mặc dù lần này họ đã giành được thắng lợi lớn, người Đảng Hạng nhất thời chưa tìm được giải pháp cho bẫy ngựa và hố bẫy, nhưng vì sự an toàn, Kim Phi quyết định lấy máy bắn đá ra.
Như vậy mới an tâm.
"Cũng đúng".
Ông Triệu gật đầu, thấy Kim Phi không muốn nói thêm nên cũng không hỏi thêm.
...!
Không khí trong trại người Đảng Hạng không còn là không khí vui vẻ như xưa, khi mọi người đi ngang qua soái trướng, đều không khỏi chậm lại, vì sợ làm kinh động đến chỉ huy và các tướng lĩnh.
Trong đại trướng, Lý Kế Khuê và tất cả những lãnh đạo của người Đảng Hạng mặt đều trầm như nước, không ai lên tiếng.
Trận này thua thảm quá.
Không ai trong số 1.500 kỵ binh do Dã Lợi Hùng chỉ huy, kể cả tiểu đoàn tiên phong tinh nhuệ nhất, quay trở lại, tất cả đều bị giết hoặc bị bắt.
Hàng trăm người chết trong cuộc tiếp viện.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm chiến đấu với Đại Khang, Đảng Hạng xảy ra chuyện như vậy.
Nếu tin tức lan truyền trở về, Lý Kế Khuê sẽ không chỉ bị các quan chức cấp cao chế giễu, mà còn có thể sẽ bị Hoàng đế Đảng Hạng chém đầu.
Cách duy nhất để cứu vãn là tiêu diệt Thiết Lâm Quân và giải cứu những kỵ binh bị bắt.
Nhưng Thiết Lâm Quân bây giờ không như xưa nữa.
Hố ngựa và phương trận quá khó đối phó, đối kháng chính diện ai chết chưa biết đâu?
Một tướng người Đảng Hạng cuối cùng không chịu nổi nữa liền yêu cầu: "Đại soái, chúng ta phải nhanh chóng tìm cách giải cứu những huynh đệ bị bắt".
"Đương nhiên ta muốn cứu những huynh đệ bị bắt, nhưng cứu như thế nào? Ngươi có thể phá trận pháp kỳ quái của Thiết Lâm Quân không?"
Lý Kế Khuê cáu kỉnh hỏi.
"Ta……"
Đại trướng lại trở nên im lặng.
Trời tối dần, phụ tá ngồi trong góc đột nhiên đứng dậy nói: "Đại soái, ta có một giải pháp, có thể dùng được".
Lý Kế Khuê mắt sáng lên, thúc giục: "Tiên sinh mau nói đi".
"Có rất nhiều Hán nô ở các quận gần đó.
Chúng ta có thể đưa Hán nô ra làm quân tiên phong".
Phụ tá cho biết: "Đại Khang được biết đến là nước danh xưng lễ nghi, coi trong nhân nghĩa luân lý.
Rất có thể Thiết Lâm Quân sẽ không tấn công Hán nô.
Trong trường hợp này, Hán nô có thể lấp lên trên hố bẫy ngựa, người của chúng ta cũng có thể chà trộn vào trong đám người đó để vào trong Thiết Lâm Quân”.
"Nếu Thiết Lâm Quân giết đám người đó thì sao?"
Một vị tướng của người Đảng Hạng nói: "Chiến trường không phải là nơi dành cho lòng nhân từ, chính nghĩa và đạo đức".
"Năm ngoái chúng ta đã cướp nhiều Hán nô như vậy.
Nếu Thiết Lâm Quân muốn giết thì lần sau cướp nhiều chút là được".
Phụ tá nói: "Triều đình của Đại Khang đang giao tranh ác liệt.
Cha của Khánh Hoài, Khánh Quốc công, có nhiều kẻ thù chính trị trong triều.
Nếu Thiết Lâm Quân tàn sát Hán nô, ông ta chắc chắn sẽ bị kẻ thù chính trị công kích, đến lúc đó nói không chừng chúng ta không cần động thủ, Hoàng Đế Đại Khang sẽ ra tay xử lý Thiết Lâm Quân ấy chứ".
"Quả là kế hay".
Lý Kế Khuê giơ ngón tay cái lên và nói: "A Thạc, đến thành gần nhất ngay lập tức, mang tất cả Hán nô trong thành về đây".
"Vâng!"
Một vị tướng người Đảng Hạng nhận lệnh rời đi ngay lập tức.
Giữa trưa ngày hôm sau, liền có Hán nô liên tục được đưa tới.
Kéo dài trong ba ngày, số Hán nô lên tới hơn 2.000 người rồi mới dừng lại.
"Ta biết rằng nhiều người trong số các ngươi mơ ước được trở lại Trang Nguyên.
Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi cơ hội này".
Lý Kế Khuê đứng trên bục cao ra hiệu cho quân lính mở đường: "Các người có thể đi.
Đi theo con đường này mười dặm về phía nam, đó là Thanh Thủy Cốc.
Sau khi đi qua Thanh Thủy Cốc, các ngươi có thể về nhà".
Hán nô không ai động đậy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không tin có chuyện tốt như vậy.
"Lũ tiện chủng.
Bọn chúng thường làm ầm ĩ chuyện quay trở lại Trang Nguyên.
Bây giờ cho về thì không về!"
Lý Kế Khuê hét lên một cách lạnh lùng: "Đá chúng đi cho ta".
Đám lính người Đảng Hạng lập tức vung roi đuổi các Hán nô ra khỏi doanh trại đến Thanh Thủy Cốc..