Một buổi sáng mang những cơn gió lạnh của mùa đông hòa tan vào trong không khí, yên lành và mát mẻ.
Nhược Hy đang căm cụi quét sân trong của Võ Đạo
Hây da mát mẻ thật, đây chính là lý do tại sao mình lại thích mùa đông tới vậy Cô dừng lại dựng chiếc chổi gần chậu hoa Bách Thảo rồi vươn vai hít thở không khí nở nụ cười tràn ngập sự thoải mái
Nhược Hy cậu dậy sớm vậy Một giọng nói vang lên từ phía đằng sau lưng cô quay lại dáo dác nhìn A Thi Nhã Nhược Hy vẫy tay
Mới sáng sớm mà đã quét sân rồi sao, cây bàng này rụng nhiều lá thật đấy Thi Nhã bước đến chỗ Nhược Hy
Vì sắp sang mùa thu rồi nên chúng sẽ rụng hết lá, tiện thể dậy sớm nên mình ra quét sân luôn, cậu ngồi đi Thi Nhã Nhược Hy ngồi xuống hiên nghỉ trước đạo quán
À mọi người chưa đến sao ?? Thi Nhã nhìn xung quanh im ắng không một tiếng nói
Chưa nữa, không biết là mọi người đang làm gì mọi hôm giờ này là tất cả đã đến hết rồi
Cây bàng này có vẻ như là nó cũng đã rất nhiều tuổi rồi đấy nhỉ Nhược Hy Thi Nhã ngước mắt lên ngắm nhìn những chiếc lá nâu sạm đang bay xuống
Sư phụ kể rằng nó đã có từ lúc sư phụ nhận nuôi mình rồi cơ, sư phụ bảo đây là cái cây mà thầy của sư phụ trồng khi sư phụ còn nhỏ cũng, cái cây này nó cũng đã rất nhiều tuổi rồi Nhược Hy mỉm cười chống hai tay ra đằng sau ngước mặt lên ngắm nhìn cây bàng cứ mỗi mùa lá rụng từ khi cô về đây đã là 22 mùa rồi lý do mà khiến cô lúc nào cũng muốn được đón những mùa lá mới rất đơn giản vì cây bàng này chứa đựng những ký ức tuổi thơ của cô vui chơi bên nó, cảm giác nó như là 1 người bạn không thể tách rời được vậy cô luôn mong rằng mình sẽ còn được đếm cho tới khi già sang thế giới bên kia mới toại nguyện
'Nhược Hy , Thi Nhã Vang từ xa là tiếng của mọi người trong đạo quán đang chạy tới phía cô và Thi Nhã
Mọi người Thi Nhã đứng dậy vẫy tay
Mọi người hôm nay làm gì mà tới muộn vậy
Hôm nay là sinh nhật của sư phụ đó cậu không nhớ sao Tiểu Hy Lạc Thiên chống hai tay thở dốc
Á sinh nhật của sư phụ sao Cô bất ngờ bật dậy
Này đừng có nói với bọn mình là cậu ĐÃ QUÊN RỒI NHÉ Vẻ mặt của mọi người ai nấy hầm hầm sát khí sao tiểu Hy lại có thể quên được sinh nhật sư phụ thế nhỉ ??
Cô cốc thật mạnh vào đầu mình Sao mình có thể quên được chứ ?? Sư phụ tha lỗi cho con
Thôi thôi không sao vừa nãy bọn mình đã đi đặt tiệc ở 1 nhà hàng lớn mới mở tối này chúng ta cùng sư huynh và sư phụ sẽ đi tới đó để chúc mừng sinh nhật của sư phụ Hiểu Minh khoác vai Nhược Hy tiện thể cốc vào đầu cô thêm 1 cái nữa
Vậy là các cậu đã đặt sẵn rồi sao nhanh tay hơn cả mình , mình định chốc nữa sẽ đi đặt ai dè bị mọi người hớt tay trên mất rồi Thi Nhã thở dài với bộ mặt chán nản
Cậu đã đãi mọi người nhiều lắm rồi Tiểu Thư Huỳnh Thi Nhã giờ sinh nhật sư phụ cậu phải để bọn mình trả chứ đúng không mọi người
Phải phải đó lần này sẽ là bọn mình trả Uyển Lam gật đầu cười
Và tất nhiên nhiệm vụ đi lấy bánh sẽ là của cậu và sư huynh Tử Dương Lạc Thiên lên tiếng
Phải đó hình như là Sư Huynh không có ở đây cậu biết anh ấy đi đâu không Tiểu Hy
Mới sáng sớm sư huynh đã gọi điện cho mình anh ấy bảo đi có công chuyện nếu có gì hãy gọi cho anh ấy rồi cụp máy luôn
Chắc là sư huynh cũng không quên đâu vậy tối nay cậu hẹn anh ấy ra chỗ lấy bánh rồi hai người đi luôn nhé Nhược Hy Thi Nhã nói
Được thôi vậy thì tối nay mình sẽ gọi
Sinh nhật thì để tối sinh nhật giờ chúng ta vào trong được rồi chứ nhất là cậu Nhược Hy cậu phải tập luyện cho cuộc thi toàn quốc lần thứ 3 nhất định phải mang giải về cho bọn mình Uyển Lam ra lệnh
Được giờ mình vào trong liền đây Nhược Hy cười rồi chạy 1 mạch vào trong
Càng gần cậu ấy mình lại càng không muốn giao cậu ấy cho bất cứ ai Uyển Lam nói gió rồi khoanh tay đi vào bên trong
Lam Lam vừa nói gì vậy Lạc Thiên ôm vai Hiểu Minh
Không có gì cả vào trong thôi
Sau 3 giờ đồng hồ tập luyện mọi người ai cũng mệt rã rời, ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, Nhược Hy ngồi đó nhìn mọi người nhưng hình như có một cái gì đó rất lạ khiến cô không thể nghe được thấy tiếng của mọi người nữa, có một thứ gì đó khiến tai cô ù đi, cô lắc đầu Chuyện gì vậy
Nhược Hy , Nam Cung Nhược Hy cô có nghe ta nói không ???
Cô là ai ?? Nhược Hy mơ màng nhìn xung quanh giọng nói đó phát ra từ đâu vậy
Ta ....!là cô ....!cô là ta cô sẽ thay thế vị trí của tôi ..
sẽ thay thế vị trí của ta
Cô là ai
Cô ..
là tiền kiếp của ta Nam Cung Nhược Hy ......!
Giong nói đó dần dần nhỏ lại rồi biến mất vào trong không gian, Nhược Hy giật mình giọng nói cô nghe vừa nãy là giọng nói của 1 cô gái mà giọng nói đó lại rất giống cô, chuyện gì đang xảy ra vậy, cô ta nói cô sẽ thay thế vị trí của cô ta là sao ?? Cô ta là tiền kiếp của cô sao ??
Cô gái đó là ai ?? Nhược Hy lẩm bẩm
Cô gái nào cơ Thi Nhã bước tới ném cho cô một chai nước lạnh
Không có gì đâu cảm ơn cậu Nhược Hy túm lấy chai nước lạnh trong lòng vẫn băn khoăn
Nào nào mọi người giờ tập luyện đã kết thúc rồi mọi người hãy về nhà chuẩn bị và chúng ta hẹn tối nay sẽ cho sư phụ một bất ngờ nhé Hiểu Minh hô to
Được được Nghe xong mọi người ai nấy đều cầm cặp vươn vai ra về
Nhược Hy chúng ta về nhà thôi Thi Nhã nắm tay Nhược Hy kéo cô dậy
Ừ về thôi Nhược Hy đứng dậy quên đi giọng nói ban nãy mà cô cho rằng mình chỉ nghe lầm mà thôi có lẽ do cô đã quá mệt mỏi rồi ...
8.00AM
Phố về đêm khung cảnh rất hoàn mỹ tuyệt đẹp những ánh đèn đủ màu sắc lấp lánh khắp phố, Nhược Hy bước từng bước đến cửa hàng bánh đã lâu rồi cô chưa được dạo phố đêm như vậy Đẹp quá cô quan sát xung quanh mình ngó nghiêng từng chỗ như một đứa trẻ mới lần đầu được bố mẹ dẫn ra phố chơi vậy
Cửa Hàng Bánh Chocolate White
Ding Ding
Cảm ơn chú hẹn gặp lại Nhược Hy cúi chào chủ tiệm bánh rồi bước ra ngoài
Cô nhìn đồng hồ Đã 15'p rồi sư huynh đã tới chưa nhỉ
Nhược Hy à anh ở đây Phía đối diện bên đường kia là Tử Dương anh đã đợi sẵn ở đó từ lúc nào
Sư Huynh à Nhược Hy vẫy tay gọi sang phía bên đường kia
Anh sang với em đây Tư Dương nhanh chóng tay sang đường nhưng có lẽ mọi chuyện đến với anh không dễ dàng như vậy, một chiếc ô tô tải lao tới nhanh vun vút tới chỗ anh ánh sáng đèn của ô tô chói lóa khiến anh mất kiểm soát, mọi thứ trước mặt cô bây giờ như đang dừng lại chầm chậm, cảm giác như không gian đang dừng lại Không lẽ tử thần lại muốn cướp sư huynh đi khỏi tay cô sao ??
SƯ HUYNHHHHHHHHHHHHHH