Xuyên Không Trở Thành Thái Giám Của Hoàng Đế


"..."
Vừa ngồi xuống là tôi đối diện ngay với một cái gương đồng màu vàng, tôi cau mày vì bên trong trong gương xuất hiện một khuôn mặt non choẹt còn non hơn cả cái tên Tiểu Ninh tử gì gì kia..
Người trong gương có mái tóc đen dài óng ả, đôi mắt to tròn long lanh , con ngươi hồng nhạt kèm theo ánh tím nhẹ , lông mi thì cong vút nhạt màu , hàng chân mày cũng nhạt màu thanh tú , chiếc mũi cao chóp mũi có chút tròn tròn cùng với đôi môi đỏ mọng chúm chím, hai cái má thì phúng phính nhìn như là có thể búng ra sữa, đặc biệt là hai cái tai trong cứ phấn hồng càng khiến khuôn mặt người này đáng yêu gấp bội..
"..."
Tôi chớp chớp mắt vài cái nhìn khuôn mặt trong gương, tôi như đứng hình thì Tiểu Ninh tử đứng phía sau nói :
" Đêm qua ngươi làm gì mà ngủ nhiều như vậy chứ ? Hay hoàng thượng lại cùng ngươi làm việc không ngủ ? Ngươi vừa được ngủ hả ? Nhưng mà cho dù vậy ngươi bình thường ngủ cũng không nhiều mà !? Nếu không thì tại sao ? Ngươi còn luôn là người dậy trước cả ta mà , thật kì lạ quá đó ! "
Tiểu Ninh tử vừa luyên tha luyên thuyên vừa búi tóc cho người trong gương..
" ..

Người trong gương? " - Tôi bật thốt trong vô thức.
Nghe tôi thốt lên bất chợt Tiểu Ninh tử dừng lại động tác mà chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy nói :
" Hửm gì? "
Tiểu Ninh tử không hiểu gì, đang luyên thuyên thì bị câu nói của tôi cắt ngang.
Tôi nhớ lại "giấc mơ" đêm khuya về người tên là Tề La , cái con người trong gương này không khác gì với cái tên Tề La trong giấc mơ khi đó..
Tôi nghi hoặc , từ từ đưa tay ra trước gương vẫy vẫy, người trong gương cũng vẫy vẫy tay , tim tôi đập bang bang lên mồ hôi cũng tuôn ra đầy trán , tôi lại đưa tay chạm vào một bên má của mình thì người trong gương cũng làm y hệt , tôi dứt khoát đưa tay nhéo má mình thật đau người trong gương cũng không làm khác đi biểu cảm cũng trở nên cau có ..
" ??? " - Tiểu Ninh tử nhìn những hành động ngu ngốc của tôi mà xịt keo cứng ngắc, cậu không hiểu cái gì sất.
Tôi chớp chớp mắt thốt lên :
" Gì vậy chứ ? Cái qq gì vậy trời? "
Tôi đưa hai tay véo mạnh hai má , lè lưỡi, nhào nặn khuôn mặt của mình , con người đáng yêu trong gương cũng làm theo ý đúc..
Tôi dừng mọi động tác chớp chớp mắt một vài giây suy ngẫm , tôi vỗ vỗ mặt tôi vài cái ..
" ...!" Tiểu Ninh tử nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn sắc lẹm híp mắt.
~
" Ngươi giống bị điên quá à ! Hỏi ngươi làm sao ngươi cũng không nói ! Vì ngươi mà trễ thế này đây ! Chắc chắc bây giờ đến tẩm điện thì Hoàng Thượng sẽ đem chúng ta đi nướng đấy ! Mặt trời ngày mai cũng không cần thấy nữa!"
Trên đầu tôi có một cục u sưng vù bốc khói do Tiểu Ninh tử để lại khi thấy những hành động ngu ngốc kia của tôi..
Tôi giờ đây mặt không chút biểu cảm, hai mắt mở cũng không chớp lấy một cái , ánh nhìn vô địch bị Tiểu Ninh tử lôi đi , đến cái nơi gọi là Tẩm điện của Hoàng Thượng..
Tôi đi lướt qua ai thì trên đầu người đó sẽ xuất hiện một cái tên hoặc có thể nữa là một đoạn ký ức ngắn về người nào đó mà tôi còn không biết là ai..
Sau một vài điều bất thường đó thì tôi chỉ có hai cách để lí giải cho cái tình huống lạ lùng này..
Một là tôi ngỏm củ tỏi mất tiêu rồi và không biết lí do tại vì sao tôi ngỏm.
" do uống quá nhiều bia rượu chăng ? "- suy nghĩ.
Hai là tôi xuyên không như trong những bộ phim tôi vẫn hay xem khi rảnh rỗi, chỉ là cái trường hợp xuyên không này có chút khó tin , nhưng không tin thì phải làm gì đây, nếu ngỏm rồi thì đi mà đầu thai chuyển kiếp sinh ra lần nữa và quên hết đi chứ , những thứ lạ lùng này diễn ra ngay trước mắt còn không tin thì làm sao , đầu tôi nghiên về vế thứ 2 hơn ..
Có thể là tôi đã xuyên không , qua hoàn cảnh của Tề La thì chắc chắn sứ mệnh của tôi là đến đây sống một cuộc đời thật ý nghĩa cho cái tên Tề La khổ cực kia..
" Nhưng mà hình như cậu ta tự cố gắng và có một cuộc đời bình thường rồi mà ..

Hơn nữa..

Cái gì nhỉ cậu ta là thái giám..nếu như cậu ta là thái giám thì mình bây giờ đây cũng là thái giám thì....!!!!!!"
Tôi khựng lại sau khi suy luận ra điều đó, Tiểu Ninh tử cau mày, cậu bị giật lùi về sau khi tôi đứng lại , Tiểu Ninh tử cau mày hỏi :
" Lại làm sao nữa đây? Ngươi lạ lùng ghê , bình thường thì đoan đoan chính chính bây giờ cứ như dở.."
Tôi mặc kệ người bên cạnh đang lảm nhảm cái mốc xì gì , tôi lập tức kiểm tra ngay tại chổ .
" !!!!!!???? " - Tiểu Ninh tử đứng hình.
Tôi thở phào một hơi :
" Phù vẫn còn ! Cứ tưởng thái giám thì mất rồi ! Nhưng mà bình thường mình xem phim.."
Tôi đang suy ngẫm thì nhìn thấy bàn tay trắng như tuyết của mình:
" ẩy..màu da cũng trắng như thế này! Mình da ngâm cơ.."
~
Tôi lại có thêm một cục u to tướng trên đầu và bị Tiểu Ninh tử lôi đi lần nữa, vừa lôi kéo tôi đi , Tiểu Ninh tử cả người bốc lửa:
" Làm cái gì khó coi vậy chứ ? Giữa ban ngày ban mặt , may mà giờ này không có người nào xung quanh !Ngươi bị bệnh nặng rồi đó ! Đêm qua lúc về nhà đầu ngươi va vào đâu à ?? Aaaa Tứ Hỉ ngươi thật là điên mất thôi ! "
Tôi vừa bị lôi đi trong đầu không ngừng suy nghĩ:
" Mình xuyên thành người khác luôn rồi này ..

Cảm giác lạ ghê há ! Nhưng mà từ một soái ca da ngăm cao to , 6 múi cuồn cuộn , cơ bắp quyến rũ , mấy em gái phải nói là mê như điếu đổ mặc dù mình thích con trai thì giờ đây thành một cục bông trắng mềm đáng yêu , đến cả..

đến cả..

Cũng bé tí tẹo teo thì làm ăn được gì giờ.."
Tôi suy nghĩ một lúc thì nét mặt thoáng chút buồn bã :
" Hơn nữa..cô nhi ! Không có mình thì phải làm sao đây ? Có ổn không ? Mặc dù mình biết viện vẫn được hổ trợ, tài trợ rất nhiều tuy nhiên có mình thì sẽ vui hơn mà ! Hmm mình phải làm sao đây? Có cách nào trở lại không ? Theo kinh nghiệm mình xem phim thì hình như chả có cách , chỉ có là đột nhiên biến trở lại thôi chứ làm thế nào cũng không quay về được! Haizz ..

Mấy đứa nhóc chắc sẽ khóc oa oa lên cho mà xem ..

Còn có sơ nữa..

Bà ấy chắc cũng sẽ lo cho mình!"
" nhưng mà cũng có nhiều lúc sơ bảo mình nên rời khỏi viện..

hmm không biết làm sao đây ..".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui