Xuyên Không Trở Thành Thái Giám Của Hoàng Đế


Sau khi tìm ra, hắn lập tức đưa cho tôi.

Tôi đã quá quen với việc này nên tự động thấy cuốn sách đưa tới là đưa hai tay ra nhận lấy,
Và rồi hắn lại tiếp tục quẹo lựa lung tung, sau đó đưa thêm cho tôi một quyển, rồi hai, ba,bốn đến khi tôi ôm một chồng sách cao đến nửa khuôn mặt của mình.

Lúc này hắn mới chịu dừng lại và xoay người đi xuống dưới.
Tôi đã quá quen thuộc với cái việc bê sách và đi xuống cầu thang, đi nhiều rồi cũng thành quen nên là bây giờ đây không cần phải nhìn cầu thang thì tôi cũng có thể đi xuống dưới một cách dễ dàng.
Tuy nhiên, sự tự tin đôi khi sẽ dẫn đến bất cẩn.

Tôi chỉ vừa bước xuống được 2 bậc thang thì trượt chân, cùng với đó thì chồng sách cũng bay tứ tung trước mắt.

Tôi thì mở to đôi mắt hoảng hốt mà bổ nhào về phía trước.
Trong đầu tôi khi đó chỉ kịp nghĩ đến đúng một câu: "Thôi toang rồi!"
Nếu cầu thang phía trước xây đủ rộng, thì tôi sẽ có cách mà tránh được một cú ngã đau, nhưng phần cầu thang phía trước lại không đủ rộng, đã vậy cầu thang còn có một góc quẹo sang trái.

Tôi biết rằng giờ mà ngã thì tôi sẽ rơi xuống thẳng bên dưới từ một độ cao khá nguy hiểm, hơn nữa hoàng thượng còn đang đi phía trước.

Tôi không còn cách nào để thay đổi cục diện này, chắc chắn tôi sẽ mang luôn cả hắn rơi xuống dưới,có thể nói là lành ít dữ nhiều.
Khi ngã tôi đã hét lên rằng :
Hoàng Thượng tránh ra !!!!"
Để ai biết đâu hên xui may rủi hắn lại tránh kịp .
Ấy thế mà chả hiểu kiểu gì tên hoàng thượng đó rất bình tĩnh mà xoay người lại một cách vững vàng và bắt lấy tôi gọn ở trong vòng tay, còn tôi như một chú khỉ lao đến rồi bám trên người hắn.
Tình huống bất ngờ xảy ra quá nhanh khiến tim tôi đập bang bang dữ dội.

Lúc bấy giờ tay chân tôi ra sức mà bám chặt lấy hắn, khi định thần lại thì tôi như mất hết sức lực mà thở ra một hơi, đã rất lâu rồi tôi chưa trải qua cái kiểu cảm giác mạnh này nên có chút choáng.
Hắn lạnh nhạt liếc nhìn tấm lưng của tôi, dùng bàn tay đang vòng qua người tôi kia mà vỗ vào lưng tôi một cái, hắn ra lệnh:
Buông ra !
Tôi nghe xong thì tay chân nghe lời buông hẳn ra, hắn cũng buông tôi ra và đặt tôi xuống, tôi trượt xuống cái một như cục thịt rơi ..
Hắn nhanh như một cơn gió vung tay lên búng vào trán tôi một cái rõ kêu rồi xoay người tiếp tục đi xuống, tôi đưa tay lên chạm vào nơi vừa bị búng mà suy nghĩ :
Cũng may là một cái búng chứ không phải 10 trượng! Khi nãy cứ tưởng là toang rồi haizzz ~"
Khi hắn ngồi trở lại bàn làm việc thì cất giọng uy nghiêm trầm thấp ra lệnh :
' Nhanh dọn chỗ đó đi ! "
Tôi một tay ôm trán, ánh mắt nhìn hắn đáp :
" Vâng ạ ! '
Rồi nhanh chóng mà gom hết sách lại..
Một thời gian sau...
Những tia nắng ấm áp bên ngoài nhẹ nhàng chiếu qua khe cửa sổ nhỏ, tạo nên những vệt sáng lung linh trên nền nhà.

Hôm qua, bầu trời đã đổ mưa rất lớn, nhưng hôm nay, thiên nhiên dường như đã lấy lại vẻ đẹp rực rỡ của mình với bầu trời xanh ngắt, từng cụm mây trắng bồng bềnh trôi lững lờ cùng ánh nắng vàng rực rỡ, chói chang..
Âm thanh tiếng chim hót vang lên líu lo bên ngoài, như một bản nhạc du dương mà thiên nhiên muốn bù đắp cho một ngày mới tươi đẹp sau cơn mưa lớn hôm qua.
Tôi từ từ thức dậy trong vòng tay lớn, ấm áp của hoàng thượng, cảm giác thoải mái vô cùng khiến tôi không muốn tách ra ngày mà nán lại thêm một lát.
Tôi lười biếng dụi dụi đầu vào trong lòng ngực rộng lớn của hắn, cảm nhận hơi ấm và nhịp đập của trái tim hắn.
Cả tháng nay, mỗi khi đêm xuống, tôi chìm vào giấc ngủ thì tôi lại mơ một giấc mơ kỳ lạ, còn kỳ lạ hơn là giấc mơ đó lập đi lập lại mỗi ngày..
Trong giấc mơ, tôi thấy mình bước vào một không gian trắng xoá, chính giữa là một chiếc bàn tròn được bày biện đẹp đẽ, xung quanh xếp 7 cái ghế, trên 6 cái ghế kia có người đang ngồi, gồm có năm cô gái xinh đẹp cùng với một ông chú lớn tuổi với mái tóc hoa râm, bọn họ khoác lên mình những bộ y phục cổ đại lộng lẫy, ông chú lớn tuổi kia thì mặc một bộ y phục khá giống với những bộ y phục mà tên hoàng đế baby kia hay mặc..
Họ vẫy tay mời tôi đến gần, tôi cảm nhận được rằng cả 6 người bọn họ không có ác ý.

Trong mơ tôi chậm chạp tiến lại gần, ngồi vào chiếc ghế trống cuối cùng kia, khi tôi ngồi xuống họ bắt đầu nói chuyện..
Họ nói rất nhiều và rõ ràng là trong mơ tôi cũng đã nghe rất rõ bọn họ nói, tôi còn tham gia vào cuộc nói chuyện đó rất chi là sôi nổi, ấy thế nhưng khi tôi thức giấc thì những gì họ nói lại trở thành một mớ hỗn độn không thể nào nhớ nổi.
Giấc mơ ấy vẫn không ngừng xuất hiện mỗi đêm, nó kéo dài trong suốt một tháng qua..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui