Xuyên Không Trở Thành Vương Phi


Được , ta đi lấy cho chàng - Hạ Băng Liên buồn rồi đi ra khỏi
phòng
- Dạ ca ca huynh giận muội không , có vẻ mẫu thân huynh không thích muội cho lắm , phải làm sao đây - ánh mắt tràn đầy vẻ nhan hiểm không dám nhìn thảng vài Tiêu Lãnh Dạ
- Ta bây giờ đã có nương tử rồi , muội cũng nhìn thấy nàng ấy rất dịu dàng là một vương phi tốt , ta xưa nay chỉ con muội là muội muội thôi - Tiêu Lãnh Dạ từ từ nằm xuống gường vẻ lạnh vẫn hiện lên trên mặt chàng
- Dạ….

ca ca huynh ,huynh nghĩ ngơi trước đi , muội đi ra ngoài - Phương Tuyết buồn tuổi đi ra ngoài nghĩ “ Dạ ca ca bây giờ thay đổi rồi , không đối tốt với ta như trước nữa mà bây giờ mở miệng ra là nương tử tốt , ta không nguôi được cơn giận này , phải tìm cách mới được “

Phương Tuyết đi ra ngoài , mặt không vui , nhưng vẫn cười trên khuôn mặt , Hạ Băng Liên lúc này đem thức ăn tới
- Phu quân , ta đem thức ăn tới cho chàng ngồi dậy ăn chút đi - Hạ Băng Liên đặt thức ăn ở gần cạnh giường
Tiêu Lãnh Dạ ngồi dậy nhìn Hạ Băng Liên ánh mắt không còn lạnh nhạt mà bây giờ hiền dịu ấm áp hơn
- Được ! nàng để đó cho ta ,ta qua đây
- Được ! - Hạ Băng Liên lại gần Tiêu Lãnh Dạ ngồi kế bên
- Nàng sức thuốc cho ta - Tiêu Lãnh Dạ cởi áo xuống ,vết thương do đường kiếm chém xuống , một đường vết đỏ hiện lên lại càng khiến cho Hạ Băng Liên đau lòng hơn
Tiêu Lãnh Dạ bỗng nhiên hỏi Hạ Băng Liên
- Vết kiếm này là ta đỡ cho nàng phải không - Tiêu Lãnh Dạ hỏi Hạ Băng Liên

- Phải ! - Hạ Băng Liên đang sức thuốc cho Dạ , nghe câu nói đó Hạ Băng Liên đứng người
- Vậy nàng nói cho ta biết , nàng có bao giờ yêu ta không - Tiêu lãnh Dạ quay sang nhìn Băng Liên mà hỏi
- “ Rối cuộc mình có yêu chàng ấy không hay là vì chàng ấy cứu ta mà ta thấy áy náy mà đau lòng vậy “ suy nghĩ lại xuất hiện trên đầu Hạ Băng Liên
- Câu hỏi của ta khiến nàng khó trả lời vậy sao ,nếu nàng không yêu ta có thể………- đang nói thì đầu Tiêu lãnh Dạ lại đau lên ,không rõ nguyên do
- Ta yêu chàng - Hạ Băng Liên nhìn Dạ trả lời
- Lời nàng nói là thật chứ ! - ánh mắt của Dạ nhìn Băng Liên cầm tay nàng
- Ta yêu chàng là thật - Băng Liên nhìn Dạ ánh mắt trìu mến nói
- Cũng muội rồi chàng nghĩ ngơi đi , ta không phiền chàng - Băng Liên đặt lọ thuốc xuống bàn rồi nói rồi đi ra khỏi phòng Dạ
“ Thật ra nàng là người như thế nào , tại sao ta không nhớ ra nàng , trong suốt thời gian đó xảy ra những chuyện gì ,ta lại không nhớ ‘ - Dạ trầm tư suy ngẩm ánh mắt thể hiện rõ tâm trạng của người ,vẻ ưu tư , như ai xé vậy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận