“ Liên Nhi nàng đừng bao giờ có chuyện gì , nếu không ta cũng không biết sống làm sao nữa “ - Lo lắng của Dạ , đi tìm Hạ Băng Liên
Nhất Tông Phái
Lúc này Hạ Băng Liên tỉnh lại rồi ngồi dậy “ Sau đầu ta lại đau quá vậy xảy ra chuyện gì chứ “
- Tẩu Tẩu , tẩu tỉnh rồi , thấy trong người sao rồi có khó chịu không - Mặc Phong Tuyết lại gần Băng Liên
- Muội là ai sao ta lại ở đây - Băng Liên lấy tay xoa vào đầu
- Muội là Mặc Phong Tuyết muội muội của Mặc Phong Vũ , người cứu tỷ ấy tỷ không nhớ vì sao - Phong Tuyết ngồi xuống bên Băng Liên nói
- Ta không nhớ vì cả - Băng Liên xoa đầu mình
- Vậy tỷ nhớ tên tỷ không - Phong TUyết nhìn Băng Liên hỏi
-- Ta Khoog nhớ
- Vậy bây giờ tỷ nghỉ ngơi đi muội ra ngoài một chút - Phong Tuyết đi ra ngoài
Bên Mặc Phong Vũ thì đang đi tới Vương phủ tìm Phương Tuyết tính sổ
Một ám khí phóng xuống trúng vào vai của Phương Tuyết
- Đây là bài học nhỏ nếu để ta biết ngươi dám làm hại muội ấy thêm lần nào nứa dù chỉ một lần thì cách tay đó sẽ phế - Mặc Phong Vũ Đứng trên mái rồi đi
- A… a,- Ôm cánh tay đang chảy máu lại
NHất Tông Phái
- Vũ ca ca Tẩu tẩu tỉnh rồi , nhưng hình như không nhớ được gì - Phong Tuyết lại chỗ mặc phong Vũ rồi nói
- Ta biết rồi ,ta vào thăm nàng ấy , muội ở lại đây - Phong Vũ đi vào
Phòng Hạ Băng Liên
Băng Liên đang nằm ngủ
Phong Vũ đi vào sờ lên đầu Băng Liên nàng tỉnh
- Huynh là ai sao lại vào ta - Băng Liên ngồi dậy nắm lấy tay Phong Vũ
- Đây là nhà ta muội không nhớ ta sao - Phong Vũ rút tay lại
-Hạ Băng Liên lắc đầu
- Vậy gọi huynh là gì - băng Liên nhìn Phong Vũ rồi hỏi
- Ta là Phu Quân của nàng nàng là thê tử của ta , nàng nghĩ nàng nên goi ta là gì - Phong vũ kề sát tai nàng nói
- Vậy ta tên gì - Băng Liên hỏi
- Sau Này ta gọi nàng là Nha Nhi được không - Phong Vũ hỏi
- Được
- Vậy nàng có nhớ ra người quan trọng nhất đối với nàng không - Phong Vũ nhìn Băng Liên ánh mắt dịu dàng hỏi
- Người quan trọng nhất sao -Trong đàu băng Liên bây giờ hiện ra hình ảnh của Tiêu Lãnh Dạ cùng nàng bên nhau
- ta….
không nhớ
- Vậy nàng nghĩ ngơi đi Phu quân ra ngoài trước