- “ Ta nhất định không để nàng có liên quan gì đến hắn nữa , nếu nàng đã quên đi thì đừng nhớ lại nữa “- Phong Vũ đứng ngoài cửa suy nghĩ rồi bước đi
Sảnh Chính Nhất Tông Phái
Phong Vũ ngồi trên ghế chủ uy nghi mà nói
- Nhất Tông phái chúng ta xưa nay hành sử cẩn mặt không có nội gián càng chưa bao giờ thất thủ bao giờ , lần này có một nhiệm vụ quan trọng cần xử lí
- Tiết giáp , Tiết Thiệu hai người các ngươi đi đều tra phía bên hoàng cung có thêm đọng tỉnh gì không - Phong Vũ nhìn hai người rồi nói
- Hàn Băng muội tìm cách vào Vương Phủ của Tiêu Lãnh Dạ để lấy lệnh bài - Vọng càng uy nghi hơn rồi nói của Phong Vũ
- Vâng ! Thiếu chủ - Đồng thanh của ba người
- “ Lần này ta không tin không thắng được ngươi - Ánh mắt càng đáng sợ của Phong vũ càng hoán hận hơn càng thăm sâu khó lường
Đại sảnh Vương Phủ
- “ Liên nhi rối cuộc nàng đang ở đâu còn sống hay là chết dù thế nào ta cũng phải tìm thấy nàng “ - Dạ ngồi trên ghế chàng buồn phiền tay chóng xuống bàn hầu như chàng chẳng còn vẻ lạnh lùng đáng sợ như trước nữa mà bây giờ vẻ dịu dàng ấm áp hiện lên
Bỗng Phương Tuyết đi vào tay bưng canh mà nàng ta hầm đi tới Dạ
- Dạ ca ca đã ba ngày hai đêm huynh chưa chợp mắt cũng chưa ăn gì nữa muội có hầm canh gà cho huynh tẩm bổ , huynh ăn chút gì đi - Phương Tuyết đưa cho Dạ
- Ngươi cút đi cho ta ban đầu ta không nên để ngươi lại Vương phủ - Dạ lấy tay hắc canh xuống sàn hơi lớn tiếng nói rồi bỏ đi
- Huynh đi đâu vậy - hơi run sợ của Phương Tuyết nhưng vẫn cố cất tiếng hỏi
- Ta đi đâu cần nói cho ngươi biết sao sau khi ta trở về sẽ không muốn nhìn thấy bộ mặt ghê tởm của ngươi ở phủ ta nữa , nếu không hậu quả ngươi tự mình biết - ánh mặt đáng sợ không nhìn Phương Tuyết mà nói
- Huynh đừng như vậy nữa Hạ Băng Liên chết rồi , huynh có tìm cũng vô dụng thôi - Phương Tuyết đứng sau vẻ run sợ nắm chặt tay mình lại lớn tiếng nói
Bốp Bốp - Nghe những lời đả kích đó Dạ quay lại đánh Phương Tuyết thật mạnh khiến ả ta té xuống đất khuôn mặt đỏ ửng lên mà khóc
- Người đâu đuổi ném người ả ghê tởm ra khỏi phủ cho bản Vương , sau này không có lệnh bài thì ai cũng không được bước vào phủ dù chỉ nữa bước rõ chưa - quay sang kêu người dặn dò cùng sự tức giận của Dạ bừng lên
- Dạ ! rõ vương gia - sự khiếp sợ run rẩy nói
- Nếu như để ta phát hiện thì ngươi biết rõ là gì rồi chứ , còn ả ta ném đi càng xa càng tốt ta không muốn thấy mặt ả nữa - Trong cơn nộ hỏa của Dạ tối mặt bước đi ra ngoài
- Còn nữa đổi những người trong vương phủ hết lại đi , đem những kẻ có liên quan tới ả ta xử hết đi - Dạ quay lại nói
Rồi hai người lại gần lôi ả Phương Tuyết ném ra khỏi phủ , khiến ả té xuống đất một cái thật mạnh rồ cửa phủ đóng lại