.[Virgo]
Chủ nhật,... lại là chủ nhật.
Chán,... lại là chán.
Ước chi ngày nào cũng đi học thì tốt biết mấy, nói vậy thôi chứ không có nghĩa tôi là người chăm học, nhưng hết một tuần rồi, tới chủ nhật là tôi lại nằm dài ra đấy, đơn giản là bởi vì... chán như con gián. Bạn bè thì ít, nên thay vì những ngày nghỉ đi đâu đó cho khuây khỏa như bao người khác, thì tôi lại ru rú nằm ở nhà. Có lẽ, nơi duy nhất tôi có thể đến trong những ngày nghỉ này là tiệm net, sáng đi rồi chiều về, tối lại ra tiếp.
“Tuổi trẻ……trôi qua thật vô vị”.
Vì chán nên chẳng muốn làm gì ngoài cầm "điện thoại" chơi game, onl face,... Nhà nghèo không có tiền mua điện thoại, chỉ có mỗi cái máy tính bảng cầm chơi thôi, nhưng nói ra thì sợ người ta nói mình chảnh, nên phải ghi là "điện thoại", ài khổ lắm. Mà chơi riết rồi cũng chán. Rãnh rỗi, tôi lại bật Face book lên xem có ai onl không. Nhìn vào khung chat thì có lắm người onl đấy, nhưng người quen thì chẳng có được bao nhiêu, rà rà xuống mà chẳng thấy con nhỏ Ian onl. Thấy vậy, nản quá tôi tắt luôn, sau đó chuyển vào danh bạ tìm số gọi cho con nhỏ, bảo nó onl lên nói “chiện” cho đỡ chán.
(Virgo: không phải tại ta keo mà không tám trên điện thoại luôn đâu, tại tiếc tiền thôi...^^)
Sau những tiếng tút kéo dài hồi lâu, đầu dây bên kia cũng bắt máy:
- Alo! Đang làm gì vậy nhóc!
->– Ian đáp.
Mới sáng sớm đã bị troll rồi! Mặt tôi đầy vạch đen, rồi ráng nặng ra một nụ cười thân thiện mặc dù chả để cho ai coi. Tôi trầm giọng nói tiếp:
- Hôm nay chủ nhật mà, trời lại đẹp nữa, không đi đâu chơi à!! Rõ chán nhỉ!!
Không kém gì tôi, đầu dài bên kia cũng thở dài thườn thượt, giọng lộ vẻ chán nản nói:
->
“Lạch…cạch….lạch…cạch….”
Những tiếng gõ bàn phím không ngừng phát ra đều đều từ phía bên kia, tôi đoán nãy giờ cô nàng mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy vi tính lấy nữa giây.
Hôm nay phải nói là một ngày chủ nhật khá đẹp trời, người ta đi pinic, đi học thêm chẳng hạn, trong khi đó nàng ta lại khư khư ôm cái máy tính suốt cả ngày không thôi (nhưng mà có khác gì “tui” đâu nhỉ,^^), thời đại In - tẹt - nét là vậy.
(Ian: Vẫn như mọi chủ nhật thôi mà, ==)
Hỏi nó làm gì trên ấy suốt ngày thì nó nói chẳng có gì làm trên web, đăm ra hơi bị rảnh rỗi. Nó không ngồi chém với đám bạn thì lại sang web đọc truyện. Onl suốt vậy mà Face book cũng chẳng thèm onl.
-- Ian hét lớn mà không biết tôi vẫn còn giữ máy cơ đấy.
- Nè! Truyện nhảm thì kệ bọn nó, liên quan gì đến ta mà lại hét vào tai ta thế, điếc cả hai lỗ tai đây này!.
- >
Tôi đã cáu nay lại càng cáu hơn, khi hỏi mà con nhỏ Ian chẳng thèm trả lời.
“Bơ ta đấy à!!”
Có lẽ nó đang rất tức tối lắm (nhưng tôi cũng đang tức đây này), vì từ đầu dây bên kia, tôi nghe có tiếng đập phá, chắc đang đập bàn phím trút giận, rủa xả mấy thằng cha tác giả phía bên trong màn hình. Lúc đầu định bảo nhỏ onl Face nói chiện, nhưng nghĩ lại thì thôi vậy. Giận cá rồi lại chém thớt, đã vậy còn cho tôi ăn bơ nữa cơ chứ.
“Mặc xác nó, muốn làm gì thì làm, mình không quan tâm”.
Rồi tôi cúp máy cái rụp, chả thèm quan tâm nó đang hét cái gì ở bên kia.
Và như thế! Câu chuyện về những câu chuyện bắt đầu.