Xuyên Không Trường K.w (King World)

Nói là ngủ chứ thật ra thì chỉ nhắm mắt để đó mà thôi, trằn trọc cả đêm cũng có ngủ được tẹo nào đâu, chắc tại lạ chỗ nên không quen, lại thêm có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra khiến cho tôi đến bây giờ vẫn chưa định thần lại được đây này!
[02:00 AM]
- Dậy! Dậy!
Tôi cựa người tỉnh giấc, mắt hơi nheo lại rồi từ từ mở ra, miệng thì không ngừng càu nhàu khi nghe có tiếng ai đó đánh thức mình dậy,
- Thằng nào dám gọi anh vào giờ này, muốn chết hay sao đó… mà… hơ hơ…
- Dậy mau lên!
Giọng nói đó vẫn tiếp tục vang lên, lúc này tôi mới giật mình nhớ ra đó là tiếng của chú bảo vệ đây mà, chẳng biết có chuyện gì nữa.
- Gì vậy chú! Cháu mới ngủ được tí xíu mà. – Vừa dụi mắt, tôi vừa ngáp ngủ - Trời còn chưa sáng cơ mà chú.
- Về nhà thôi!
- Nhà? Cháu làm gì có nhà mà về! –Tôi ngạc nhiên nhìn chú Hayashi.
- Về nhà ta! Nhanh để sáng còn đi học.
- Hả???
[05:00 AM]
- Chú mầy nhanh lên có được không? Lề mề như con gái vậy! Có thay đồ cũng lâu như vậy à!
- Xong rồi!!
Tôi bước ra khỏi cổng nhà chú ấy trong bộ quần áo tươm tất, chắc hẳn đây là đồng phục trường K.W, phía trên ống tay trái có in logo tên trường King Word.
Nhưng tôi hơi thắc mắc tại sao chú ấy lại có sẳn bộ đồng phục này cho tôi mặc cơ chứ, vả lại tại sao tôi phải mặc??? Vẻ mặt nghi hoặc không thôi, mà hình như lúc sáng còn đang ngáy ngủ có nghe man mán ông ấy bảo “Sáng đi học” thì phải. Hể!!! Chẳng lẽ ổng muốn tôi đi học sao OAO
- Cháu – Tôi lấy tay chỉ vào người mình – Đi học ạ?!
- Vậy chứ sao. An tâm chuyện thủ tục, để ta lo, chú mày chỉ cần làm bài kiểm tra chọn lớp thôi.
(Ian: Như đã giới thiệu ở những chap đầu hoặc các đọc giả đã từng đọc truyện “Siêu quậy trường K.W.” đã biết, trường xét lớp học sinh theo điểm số)
- Ơ…???
- Ơ, a gì nữa, mau lên nào!
Lại thế, không cho tôi nói thêm câu nào ổng lại thúc giục tôi leo lên xe. Sao cái kiểu này giống mấy đứa mẫu giáo được phụ huynh đưa đi học vậy ta, lâu lâu mới được xuyên không cơ mà, sao người ta xuyên không được làm đế vương còn tôi lại bị bắt đi học cơ chứ!!!
Thành phố, buổi sáng sớm!!
“Trong lành thật!”
Tôi hít một hơi thật sâu đế thưởng thức không khí trong lành nơi đây, nào ngờ đúng lúc có chiếc ô tô băng ngang để lại phía sau một đám khói trắng đục khiến tôi ho sặc sụa, làm mất hứng quá.
(Ian: Cho mi vừa, mai là không phải xe rác đấy =)))
Ở cái thành phố xa hoa, đầy nhộn nhịp này làm sao kiếm được cái không gian yên tĩnh và khí trời trong lành như thế này, ngoại trừ buổi bình minh như thế này!
Nếu buổi tối, thành phố lại mang màu sắc của sự xa hoa, lộng lẫy từ những ánh đèn màu từ những quán xá, cửa hàng đến các tòa nhà cao chọc trời kia. Thì buổi sáng nó lại ngược hẳn, không diễm lệ, không hoa hoè, bởi buổi sớm mai mang màu sắc của sự dịu dàng và đơn giản.
Chính là nó! Tôi thích khung cảnh ấy, dịu dàng và đơn giản.
Trong khi mọi người còn chưa thức giấc, thì đâu đó ở góc đường, có những người lao công đang cần mẫn quét rác, để thành phố thức giấc với một bộ dạng sạch đẹp và trong lành. Ngồi trên moto đến trường vào buổi sớm thế này thì cảm thấy hơi lạ, bởi tôi là người thích thức khuya và dậy rất trễ. Hôm nào đi học thì cũng nướng đến gần 6h30 AM mới thức. Còn hôm nào nghỉ thì ở nằm ngủ tới khét luôn còn chưa chịu dậy. Chứ tối thức khuya mà! Sáng phải ngủ bù mới lại sức để còn làm nhiều chuyện khác.
Bắt tôi thức khuya dậy sớm riết tôi đổ bệnh rồi sao, mà tôi đổ bệnh, thì quan trọng hơn là show truyện nhỏ Ian sẽ ôm hết. Tôi đây không phải là người máu lạnh, tôi sống rất có nghĩa khí, bởi thế những việc tôi làm là lo cho cộng sự của tôi thôi! Cho nên, tôi phải dậy trễ => ko bị bệnh => viết truyện => thương cộng sự. (Mặc dù 90% truyện này do nó viết, há há, bỏ riết nó cũng phải tự viết thôi)
(Ian: Liệu đó có phải là lí do ==”)
Hơi lạc đề rồi ^^”. Dù hôm nay phải thức sớm (vì nhiều lí do mà tôi cũng không hiểu là vì sao :D), nhưng cảm giác cũng đâu có tệ. Cũng thú vị đấy chứ!
- Ta quên hỏi. Chú mầy tên gì?
- Nguyên Khoa, à không, Higo… Hayashi Higo. – Tôi ưỡn ngực đáp đáp như thể cái tên rất oai phong, há há.
Nguyên Khoa là tên thật của tô,i còn Higo là tên chơi trong game “tên Nhật của bạn là gì?”, dù sao cũng xuyên không qua Nhật phải sài tiếng Nhật chứ!! ^^
- À! Higo, cái tên nghe cũng hay đấy chứ!
- Vâng ạ! -
"Tên anh đương nhiên hay rồi!!! ^^"
(Ian: Ê mà nói thiệt, nhiều khi đọc nhầm thành Hugo cũng ko chừng hớ hớ)
[Ian]
- Đời tôi lao công nên đi đâu cũng lông bông, đời tôi lao công nên chẳng được ở không… hú hú hú.
- HÙ!!!
Tôi hét to vì hết hồn:
- WTF HẾT HỒN À!!!
Quay lại ra là con Trần Thanh. Mợ nó (chữi luôn), đang hát ngon trớn tự nhiên nó hù cái muốn thòng tim luôn à => Mất hứng ghê, lâu lâu mới có tâm hồn nghệ sĩ một lần cơ mà.
- Sáng sủa sớm hả???
“Sáng sủa sớm”, vần vần, vần ghê ta. Ây da! Con này sáng nó muốn ăn “bánh cam” nè!
- Mầy không biết tiếng người hả? Tao đang hát chứ không phải đang sủa. Mầy biết phân biệt tiếng người với tiếng động vật không hả? – Không thèm quan tâm tình "củm" bạn bè gì hết, mỗi khi tôi chữi là phải hết mình - Hay tại mầy không phải con người, mầy thuộc loại động vật bật “nửa cao”, mang hình dáng người, mà lại không biết ngôn ngữ của người, chỉ biết ngôn ngữ của động vật không xương sống. Nói tiếng trùng dế riết quen hả mậy! Bỏ nghe chưa mậy!
(Virgo: Động vật “nửa cao”??? Nhà sinh học “nửa thiên tài” Ian vừa tìm ra sao.)
“Dám chọc bà hả ku?” - Tôi hừ lạnh, hai tay chống nạnh mắt gườm gườm nhìn nó - “Ủa? Mà cây chổi quẳng đâu rồi?”
- Mệt không, uống chút nước nha! – Trần Thanh cười hì – Giỡn tí mà làm gì “hát” nguyên đoạn “giọng cổ” dài thế!?
“Lúc hát thì nó bảo sủa, còn lúc “sủa” thì nó bảo là hát là tại sao? Con này mất căn bản môn “âm nhạc” goài hay sao ấy.”
- Ai biểu mầy chọc tới cái miệng tao. – Tôi hậm hực đáp.
- Đùa tí làm thấy ghê quá. Mà nãy nghe hát cái gì ấy, nghe thảm thương quá vậy!
Ờ, phải chi nãy nó nói chuyện vậy thì tôi đâu có chữi. Hmm, mới sáng ra kiếm chuyện cho chúng chữi không hà!
- Nó hợp với hoàn cảnh hiện tại. Đúng với tao bây giờ mà!
Nói rồi tôi cúi người xuống nhặt lại cây chổi, quét dỡ đống rác sau đó mới bắt chuyện với Trần Thanh. Tôi bắt đầu than vãn:
- Làm lao công mệt vãi mầy à! Sáng thức sớm quét xong cái phòng học, lao dọn nó rồi ra đây phụ mọi người quét sân. Chiều lại phải quét cái phòng thêm lần nữa! Tao có được sướng như mầy, ăn với chả học. Lương lẹo thì ít, đúng là bất công mà! – Tôi thở dài chán nản.
- Bất công gì mầy ơi! Ai biểu mầy học ngu rán chịu. Chừng nào học giỏi như tao đi, rồi lúc đó sẽ sướng. Mà mầy an tâm đi, khi nào còn ở lại trường này thì mầy chỉ là lao công thôi em ạ! Còn quét rát dài dài mà, lo gì ha!
Con này nó thiệt là muốn chọc cái miệng tôi lần nữa hay sao ấy ta. Chữi nó nhiêu đó nó chưa có thấm nè, đang chuẩn bị liên hoàn tát cho nó mấy phát, thì nó lại cười hì hì nói tiếp:
- À mà quét rác có gì là xấu đâu. Nhờ những người như mầy mà đường phố trở nên sạch đẹp, xã hội văn minh. Và đặc biệt hơn là Trái Đất sẽ trở nên xanh hơn, vì thế sẽ ko biến đổi khí hậu, băng ở hai cực sẽ không tan, gấu bông sẽ không chết, í lộn, gấu bắc cực và chim cánh “gần dài” sẽ không chết. Bởi thế mầy đây, là con người vĩ đại, mầy đã góp phần bảo vệ động vật, bảo vệ con người, bảo vệ Trái Đất, nói chung là bảo toàn sinh học đó.
Sau một tràng lý thuyết dài thườn thượt ca ngợi tôi, cuối cùng Trần Thanh cũng hùng hồn phán một câu làm tôi suýt bật ngữa:
- NƠI ĐÂU CÓ RÁC NƠI ĐÓ SẼ CÓ IAN-CHAN!!!
Nói rồi nó vỗ vai tôi mấy cái, như thể động viên “Cố lên, vì công việc bảo vệ nhân loại! Bảo vệ Trái Đất – Hành tinh thân yêu của chúng ta”. Tôi nhớ con này nó đâu coi phim “siêu nhơn” đâu, sao mà mấy cái câu nó nói toàn lấy từ trong đó ra vậy.
- Đang khen hay chê tao đó mậy?? - Tôi cười mà mặt tôi tối sầm lại cùng ba sọc đen trên trán.
- Ừm! Đang khen mà! Đang nói về những “cống hiến vĩ đại” của mầy cho nhân loại đấy! Hầy! Mầy có biết cái công việc quét rác của mầy còn vĩ đại hơn cả ông An-lin (Anlene), í nhầm ông An-xtanh (Einstein) nữa mầy biết không? Nói thiệt chớ bla bla..
* Anlene: Sữa can-xi.
Cái con Trần Thanh này ta ơi! Nó học chung lớp với tôi, mà chắc nó ít “tham gia” vào những buổi “đàm tếu” của tôi, cũng không hay nhiều chuyện cùng tôi nên nó chưa biết “mùi” nghe chữi là như thế nào nè! Chọc tới cái miệng tôi thì đừng trách “miệng lưỡi vô tình”.
- Mầy dạo này học chắc nhiều lắm nhỉ!? Thông thái ra phếch đấy.
- Tao lúc nào mà chả thông thái. – Nó vỗ ngực tự hào.
(Virgo: Lại thêm nhỏ này nữa! Dạy hoài mà hai đứa chẳng đứa nào thèm nghe. Nói biết bao nhiêu lần rồi, ngực nhỏ thì đừng có hở cái là vỗ, hở cái là đập. Không khéo mà nó sợ bạo lực quá, mà lặn mất tiu, lúc đó ngồi đó mà khóc, xong thì phải cật lực kiếm tiền đi bom silicon)
Hazzz, tội con bạn tôi, nó sập bẫy mà không biết mình sập bẫy. Tôi tặt lưỡi lắc đầu, bình thản nói:
- Phải rồi! Vừa “thông minh” vừa “biến thái” nên gọi là “thông thái”. Hazzz! Tao là con người ngây ngô trong sáng ngốc nghếch, ngờ nghệch, vô tội vạ. Mà sao chơi chung với tao mầy không học tập tao gì hết, ít nhất mầy cũng học tập cái trong sáng của tao chứ. Còn đằng này mầy…..Hazzz hết có biết!
(Virgo: Cứ tưỡng “thông thái” là “thông” anh Thái chứ! Xem ra mình vẫn còn trong sáng hơn Ian-Chan rất nhiều, haizz khổ lắm)
[Virgo]
Trường học, vẫn là cái trường hôm qua, trường K.W. Chú Hayashi bỏ tôi lại trong phòng bảo vệ hôm qua của chú ấy với bữa sáng mua lúc nãy trên đường tới đây, nói là đi làm thủ tục cho tôi vào thi gì đó. Tôi cũng không thèm quan tâm, một cái trường đại học thôi mà, đề thi làm sao có thể làm khó được anh.
Lo cái bụng trước đã, thế là tôi cắm cúi chén sạch bữa sáng của mình.
Chưa bao giờ tôi đến trường sớm thế này, cảm giác thật thích, khi mình là người đầu tiên đến trường, hắc hắc, chăm chỉ phết ra.
Lúc này tôi mới để ý, đâu đó đằng xa xa có một vài người lao công đang cặm cụi quét sân, chắc là sắp xong rồi, vì họ đang thu dọn đồ chuẩn bị về.
- Thật yên tĩnh. Cảm giác thật yomost…
Nụ cười của tôi chợt tắt hẳn khi không gian yên tĩnh ấy chợt bị ô nhiễm bởi tiếng ồn của hai con nhỏ đối điện nơi tôi ngồi không xa.
- Tao có ý tốt thức sớm đến đây để phụ mầy, mà mầy dám nói tao “thông thái”. Ghét! Tao về kí túc xá chuẩn bị đồ đi học còn hơn.
- Đi đi, tao không tiễn!
Cách tôi chừng 70m đằng xa là hai người đang nói gì đó với nhau, trông quen quen, hai đứa đều mặc đồng phục của trường chỉ có điều một đứa mặc đồng phục sinh viên mà đứa còn lại thì mặc đồng phục lao công. Cả giọng nói của nhỏ cầm chổi (cách 70m mà vẫn nghe ầm ầm), và giọng dễ thương của nhỏ đang bỏ đi cũng vậy (cách 70m tuy không nghe được gì nhưng người dễ thương thì theo logic giọng nói cũng phải dễ thương rồi,^^). Nghe rất là quen, hình như…..
Phải rồi! Là hai con nhỏ lần trước tôi gặp ở cái lớp nhà kho đây mà! Nhờ “ơn” tụi nó “ban” à tôi mới bị hiểu lầm là đi chôm đồ giữa đêm khuya đấy! Từ giây phút ấy là tôi đã không thích rồi, mà hôm nay lại gặp “cố nhơn” nữa. Mới sáng sớm đã phá hỏng không khí của người ta, không ưa nay lại càng không thể ưa => ghét.
Tôi bực mình lắm rồi, nhưng dù sao cũng phải nghĩ lại, đều là bạn bè của nhau cả vì sau này chắc sẽ cùng trường, tuy hơi ồn ào nhưng bỏ qua được nhất là bạn “nữ sinh” kia, còn “nữ lao công”… thì...dẹp. Méo có bỏ qua cho con nhỏ ko biết tạo ấn tượng tốt trong mắt tôi
Đoạn bỏ vào phòng bảo vệ chờ ông chú quay lại…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui