Xuyên Không Về Quá Khứ


Dan nghe vậy liền chỉ cười, hắn từ khi là chủ tịch liên hợp quốc thì lời đại tướng Bill không hề có sức nặng đối với hắn.

Hắn vỗ vai ông rồi nói:- Thừa nhận đi, ông không làm được chuyện này.

Ông không thể và sẽ chẳng bao giờ có thể cả.

Tôi vẫn sẽ đưa quân lên đó và tìm người thay thế ông.- Tao đã sai khi đề cử mày làm chủ tịch, mày không xứng đáng.

Đúng là Deadland giàu tài nguyên thật nhưng nó không đáng cho những mạng người đã ngã xuống, nó không công bằng vì họ đã chiến đấu anh dũng mà lại chẳng được hưởng một tẹo nào.

Mày đã bị vật chất làm mù lí trí, đẩy hàng trăm người vô tội lên đó rồi chẳng đưa họ về.

- Bill nói trong sự tức giận.- Tôi chỉ thực hiện theo những gì ông đã dạy thôi.

- Dan nói.- Tao không hề dạy mày phải vì tài nguyên mà đánh đổi mạng người.

- Bill phản đối.- Chính ông đã dạy tôi rằng không có hy sinh thì sẽ chẳng có chiến thắng.

Ông còn định chối sao?- Đúng! Đúng là tao đã dạy mày như thế nhưng tao chưa bao giờ nói mày cứ bất chấp giành được thứ mà mày vốn không thể lấy.


- Bill nói.- Ông không đáng để tôi mất thời gian nữa.

Tôi sẽ lấy luôn quân hàm đại tướng của ông, để xem ông còn há miệng ra dạy đời tôi được không.

- Dan lên mặt.- Không cần cậu phải tước quân hàm, tôi từ chức.

Từ ngày cậu lên làm chủ tịch, xã hội chẳng có gì ngoài gánh nặng cả.

- Bill cười.Sau khi từ bỏ quân hàm, ông ấy thở phào nhẹ nhõm rồi về nhà.

Tuy là đại tướng nhưng ông ấy sống rất giản dị, ngôi nhà tuy không to nhưng rất gọn gàng và ấm cúng.

Sau nhà ông ấy còn có sân vườn nho nhỏ để ông ấy làm.

Tính cách và con người Bill là vậy.

Giản dị, rộng lượng và quan tâm, chí ít là những điều mà người ta nhắc đến ông ấy.

Ông ấy vui vẻ ra cắt tỉa cây.


Chợt ông ấy nhớ tới tôi và Tài, ông ấy chắp tay cầu nguyện rồi nói:- Chúa ơi, hãy bảo vệ cho Tài và Khoa và phù hộ cho họ ngăn chặn được việc đem quân lên Deadland đi.Cầu nguyện xong, ông ấy bước vào nhà rồi nấu bữa ăn tối.

Ông ấy không cưới vợ và cũng không có đứa con nào.

Thực sự ông ấy đã từng yêu một người nhưng người này không đáp lại tình yêu của ông.(Tại dòng thời gian)Tôi và Tài đang đến rất gần với thời gian cần đến, có thể nói là như vậy.

Bọn tôi trong suốt thời gian ngồi trên tàu chỉ có ngủ và nói chuyện với nhau.

Bỗng nhiên, con tàu nói:- Xác nhận thực hiện bước nhảy không gian để tiến đến năm 1999.- Xác nhận thực hiện.

- Tài nói.Vừa dứt lời, con tàu tiến nhanh về phía trước với một tốc độ chóng mặt.

Nếu như không thắt dây an toàn thì tôi và Tài đã văng ra khỏi ghế.

Con tàu rung lắc dữ dội và có tiếng động khá kì lạ, nhìn ra cửa kính thì thấy luồng sáng huyền ảo với vô vàn vì sao nhìn như cả hệ mặt trời vậy.

Nói thật, nếu không có những sự rung lắc và tốc độ nhanh như vậy thì có lẽ tôi sẽ tận hưởng chuyến đi này rất nhiều.

Tài nói:- Trời ơi, chóng mặt quá.

Sao người ta không thể làm bước nhảy nào dễ chịu hơn à.- Haiz, ước gì họ có thể nhưng đời đâu như là mơ đâu.

- Tôi cười.- À mà này, cậu thấy có điều gì lạ không? Khi chúng ta đi về các năm sau năm 1999 thì tại sao khi đến năm 1999 lại phải thực hiện bước nhảy không gian nhỉ?- Cái này tôi chịu.

- Tôi lắc đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận