“Vì hôm nay cháu đang rảnh nên cháu sẽ phá án với mọi người luôn, làm thám tử không biết có vui không ta?” Jin vui vẻ nói, dù sao thì hôm nay Gin đi làm nhiệm vụ rồi,không thể ăn cơm nên cô có rất nhiều thời gian.Vừa nghe Jin nói xong Conan bất lực thầm nghĩ : bộ chị ấy tưởng làm thám tử dễ lắm sao? Hơ hơ.“Nè nhóc con, cháu tưởng phá án là dễ sao, đây không phải việc mà ai cũng có thể làm đâu.” Ông Mori khoanh tay, dáng vẻ nhìn rất uyên thâm mà nói với cô.“Dạ dạ, cháu biết rồi, cháu chỉ muốn xem bác phá án thôi, nha bác thám tử ngủ gật Mori.” Jin nịnh nọt ông Mori, thấy ông Mori im lặng cô cứ tưởng là ông ấy sẽ từ chối, nhưng không, ông ấy iêu ngạo ngước mặt lên nói:“Nếu cháu đã có lòng xem ta phá án như vậy thì cũng được thôi.”“Dạ cháu cảm ơn.
Bác Mori cho cháu mượn điện thoại chút nha.” Ông Mori đưa cho Jin chiếc điện thoại.
Cô làm gì đó một hỏi lâu rồi hỏi : “Mà chị Azusa nè, chị miêu tả lại người để quên chiếc điện thoại này có ngoại hình ra sao không?”Azusa cúi mặt xuống nhớ lại “Lúc đó đã quá trưa anh ta mới tới quán.
Chị nhớ anh ta đeo mắt kính.
và có thân hình hơi đầy đặn, bởi vì anh ta liên tực bấm điện thoại suốt cả buổi cho nên chị mới nhớ rõ vị khách đó.
Cuộc gọi đầu tiên là vào khoảng 1 tiếng sau khi vị khách đó vội vã rời đi, và để quên lại nó.
Cuộc gọi thứ hai là ngay sau cuộc gọi đầu tiên.
Còn cuộc gọi thứ ba thì phải hơn nửa tiếng sau mới nhận được.”Ông Mori lấy chiếc điện thoại trong tay Jin “Hừm…” ông Mori xem danh bạ điện thoai mà ngán ngẩm “Mấy cuộc gọi tới thì toàn là số ẩn, không có số nào đầy đủ hết chon, danh sách gọi đi và gọi tới thì lại trống không.” Ông Mori lầm bẩm “Thế này thì điều tra được cái gì?”“A!” Azusa dường như đã nhớ ra được gì đó “Tôi quên nói trong máy có vài cái tên với số điện thoại lạ lắm.”“Hở?” ông Mori và Conan đồng thanh quay ra nhìn Azusa còn Jin thì vẫn ngồi lặng im nghe mọi chuyện.“Vậy chị thử gọi mấy số điện thoại đó chưa vậy chị?” Conan hỏi.“Chị cũng đã thử gọi rồi, nhưng mấy số đó hình như là giả hay sao à.” Azusa gãi gãi mặt, sau đó lại bỏ tay xuống “Và hình như tên được nêu trong danh bạ cũng lả giả nữa.”“Hửm?” ông Mori lại bấm xem các tên danh bạ trong điện thoại “Tất cả các tên trong danh bạ được biết bằng chữ Takatana, đúng là kì lạ thật.
Để xem thử số điện thoại coi sao.” Bác Mori bấm vào một tên điện thoại bất kì, bác bất ngờ nói “Đầu dố là… 1027 sao? Đúng là bất thường thật, có số điện thoại nào bắt đầu bằng số 1 đâu, mà còn có tới mười số nữa.” Bỗng bác Mori chú ý đến chiếc tên số “Hử, sao có một dấu chấm nằm kế bên tên này vậy ta?”“Tôi đã kiểm tra thử hết, có tên thì có dấu chấm phá cuối, có tên thì không.” Azusa nói.Bác Mori bấm xem thêm vài cái thì bất ngờ “Đúng là vậy thật.
Có tên thì có, có ten thì không có dấu chấm.
Có khi nào tên anh ta lưu trong đây là một loại mật mã không ta?” đột nhiên Bác Mori tức giận, bấm liên tục vào chiếc điện thoại.
“Cái này đúng là hại não quá đi!! Điện thật mà!!” Bác Mori tức tối vò đầu bứt tai.Jin nẫy giờ im hơi lặng tiếng, cuối cùng cũng mở miệng “Chị ơi, chiếc điện thoại này chị đã tìm thấy nó ở đâu vậy chị?”“À, để chị coi.” Azusa đi sang bên chiếc bàn, chỉ vào gầm ghế chỗ bác Mori “Nó ơ đây nè, chị tìm thấy nó ở gầm ghế mà bác Mori đang ngồi.” Mọi ánh nhìn đều chĩa về gầm ghế đó, nếu mà chiếc ghế đó có suy nghĩ thì chắc là cảm thấy áp lực dữ lắm.Azusa bắt đầu đưa ra khả năng mà bản thân cô ấy cho là có thể nhất “Cũng có thể khi anh ta bỏ điện thoại vào túi áo khoác ngoài, thì nó đã trượt ra ngoài, rơi xuống đất mà anh ta không hay biết.
Và ki anh ta đứng dậy thì vô tình đá nó vào gầm ghế.” Azumi hồi tưởng lại mọi việc hôm đó, “Lúc cuộc gọi đầu tiên gọi tới, chị đã phát ra nó ngay lập tức, vì nghe thấy tiếng chuông rất lớn.”“Lúc đó điện thoại anh ta đang gập lại như vầy đúng không chị Azusa?” Jin làm cử chỉ tay cho Azusa dễ hình dung.“Như vậy lên chị mới nghĩ anh ta định để chiếc điện thoại vào túi.”“Như vậy không phải là rất kì lạ hay sao?” Conan nói.Bác Mori cúi gằm mặt xuống suy nghĩ thì cũng phải ngước lên để hỏi “Kì lạ chỗ nào chứ?”“Vì nếu như điện thoại anh ta được gập lại, thì cả chiếc ăng ten cũng phải được đẩy vào chứ.” Jin giải thích, nhưng rồi cô bỗng nở một nụ cười mờ ám “Cứ như anh ta muốn để cho mọi người có thể tìm được chiếc điện thoại khi nó kêu, nhưng đây cũng chỉ là giả dụ thôi.” Nhưng mà cô cũng nhanh chóng nói cười lại trở thành một công dân vô tội, với má tóc trắng cùng đôi mắt đỏ mê hồn đó.Lúc này mọi người chợt nhận ra, “Em nói rất đúng nha, bởi vì điện thoại mà bị gãy mất ăng ten thì sẽ phiềm phức lắm.” Azusa dường như cũng hiểu nói.Một ánh mắt của ai đó đã chĩa vào Jin,là Conan… ánh mắt của Conan dường như đang nghi ngờ, hoặc cũng có thể là nghi hoặc, cậu nhìn chăm chăm ào cô thầm nghĩ: đầy lúc mình thấy chị Jin thật kì lạ, luôn nở một nụ cười mờ ám, và nói những lời khó hiểu như chị ấy hiểu được cảm xúc của tên tội phạm vậy.“Có khi nào anh ta là một người hậu đậu nên mới quên chuyện này hay không?” Bác Mori khoanh tay nghĩ.“Nhưng cũng có thể là như chị Jin nói,anh ta đang muốn cho mọi người phát hiện ra nó vậy haha.” Conan vui vẻ nói.“Nhưng tại sao anh ta phải làm vậy chứ?” Bác Mori thắc mắc.Đây cũng là lần đầu tiên cô phá án, là một tên giết người không ghê tay, nhưng cô có vẻ lại rất nghiêm túc với vụ án này, là do nổi hứng nhất thời sao?Cứ như vậy mà một buổi sáng yên bình của cô đã biến mất, thay vào đó là điều tra một vụ án,cũng khá là vui lần đầu tiên được làm thám tử mà.Nói thật chứ hình như là Jin rất hợp với nghề thám tử, cô có thể đoán tâm lý của tội phạm, và dựa vào các manh mối tìm ra được chân tướng.
Không ngờ rằng một kẻ đã giết bao nhiêu người, mà giờ đây lại đi theo chính nghĩ tìm tội phạm, quả là buồn cười.
Cô tự cười nhạo chính mình, một kẻ giết người, giết nhiều đến nỗi đã không biết nhuốm máu bao nhiêu lần, lại muốn tìm kẻ phạm tội trong khi mình là người đáng bị bắt nhất sao? Buồn cười đến nỗi đau bụng.-----------------------------------Tác giả: Mồn Lèo Jin.