_Nếu không phải em thích anh thì bây giờ anh đã đi ngắm gà khỏa thân rồi._Cô thầm mắng chửi trong lòng, cố nặn nụ cười “Nhưng sao anh lại đến đây?”“Ăn cơm.”“Hể!?” Jin trợn mắt nhìn Gin.
Chỉ tay vào anh nói “Anh là ai? Đến đây có mục đích gì?” đồng thời thủ sẵn một khẩu súng ở sau lưng, sẵn dnagf nhắm vào anh mọi lúc.Gin nhăn mày nhìn Jin, nhưng cô cũng không kiêng sợ gì dơ chiếc súng lên, còn không quên lườm anh một cái “Nói.
Mày là ai?” nghe giọng nói lạnh lùng như vậy, đúng là lần dầu tiên anh nghe cô nói ra với giọng lạnh lùng.
Bình thường toàn rất dễ nghe, dịu dàng….Anh thở dài một hơi nói “Thế tôi phải phài làm gì để em tin tôi?”Jin cười như đạt được ý muốn nói “Làm người yêu em.” Thật ra cô đã nhận ra anh là thật rồi, chỉ là muốn thừa cơ hội trêu chút, mùi hương gỗ trầm hương đặc trưng mà chỉ anh có, nó trầm ấp, mang lại cảm giác an toàn.
Nhưng con người anh lại chẳng an toàn tí nào.“Em muốn trêu tôi đó hả?”Cô cười cười đút súng vào túi “Em đi nâu cơm liền đây.” Rồi chạy ngay vào nhà bếp.Đep chiếc tạp dề, nhìn vào chiếc bếp bóng loáng, thật dự không biết nên nấu cái gì, mở tủ lạnh ra cũng chặng còn gì ăn.
Jin thuộc kiểu người, bữa nào ăn gì thì mua nấy, không bao giờ mua thừa cho bữa sau (Trừ đồ ăn vặt:))))Gỡ chiếc tạm dề, lấy chiếc túi đi chợ được để trên tủ, Jin chuản bị đi chở rồi.
Vốn là hôm nay định ăn ngoài nhưng đột nhiên thằng cha crush đến ăn thì phải mua đồ chứ sao.Gin thấy Jin bước ra luồn thắc mắc hỏi “Em đi đâu vậy?”“Em định mua đồ ăn, nhà hết đồ rồi.
Nếu anh thấy chán thì xem tạm ti vi đi.”“Anh đi cùng em.” Anh dứng dậy, tiến cởi chiếc áo khóa ngài ra, có vẻ là thật sự muốn đi cùng cô rồi.“Hả!?” cô khá bất ngờ, anh thật sự muốn đi cùn cô sao? Nếu như bình thường thì anh chắc chắn sẽ thấy phiền mà chê cô phiền phúc hay đại loại gì đây.“Không được sao? Gần đây nghe nói có vài vụ giết người, là những cô gái trẻ tuổi em cũng nên cẩn thận thì hơn.” Gin đỏ mắt quay về phía khác, rõ ràng biết Jin có hả năng đánh bại bọ chúng một cách dễ dàng, nhưng vân lo sợ cô sẽ sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.“Haha! Được thôi, chúng ta đi nào.” Jin nắm nay tay đi ra ngoài, cô sẽ đến siueeu thị mà cô hay đi nhất.
Ở đó nhiều đồ mà giá cả cũng oke.
Đến nơi anh thì chỉ lẽo đẽo đi theo đằng sau cô nhưng cũng khá có ích nha.
Ví dụ như nếu có đồ gì cao quá tầm với, thì sẽ có một soái ca lấy đồ cho bạn, cảm giác cũng không tệ.
Tất cả cô gái ở đó đều nhìn cô bằng cặp mắt ghen tị,đương nhiên rồi, có người yêu đẹp trai và ga lăng như vậy ai lại không ghen tị chứ.Hôm nay sẽ nấu thịt kho tàu, là do Gin đề xuất, chắc là lần trước ăn liền mê luôn rồi.vốn định về nhưng cô còn định mua thêm chút đồ ăn vặt, lần trước mua lỡ mồn ăn nhiều hơn bình thường, nó sắp hết rồi.
Nhìn kệ tủ chứa toàn đồ bánh kẹo, thạch, nước… là con gái ai mà khong mê chứ.“Jin, cậu cũng đến đây mua đồ hả?” ngoảnh mặt lại thì a là Ran, nhưng sao cô ấy lại ở đây, đánh lẽ ra thì phải ở nhà nấu cơm rồi chứ.Jin vui vẻ đáp lại, cũng không để ý rằng có hai cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm “Đúng vậy, cậu muốn mua gì sao?”“À tại Conan trong lúc bắt Kid đa bị thương, mà nhà lại hết băng gạc, nên mình mới đến đây mua tiện thể mua chút đồ ngọt.”Sau khi nghe Ran nói, Jin mới để ý Conan đnag nhìn mình và cả Gin nữa, chắc thằng nhóc này lại suy nghĩ đủ thứ kiểu rồi đây.
Cô không biết một thám tử teo nhỏ như cậu nghĩ gì trong trường hợp này nhưng….(Tác giả biết:)))) chắc hẳn là đang nghi ngờ cô có liên quan đến tổ chức áo đen.Ánh mắt cậu đầy vẻ nghi ngờ nhìn chằm chằm Jin và Gin.
Lúc không nhận ra thì bình thường, chứ nhận ra rồi thì thấy hơi ngường nha.
Cô cố gắng nhắm mắt làm ngơ, thầm tự nhủ _Tôi không biết gì hết, không nhìn thấy gì hết._ cô cố gắng không quan tâm đến Conan, vẫn còn cười nói với Ran.Nhưng mà Gin đứng đằng sau cô cũng nhận ra điều gì ì lạ, sau gáy cô đổ mồ hôi liên tục, cả ở trán cũng vậy.
Anh bắt đầu chứ ý đến Ran, nhưng cũng không thấy điều gì khác thường.
Dần dần chuyển sự chứ ý sang cho Conan _Thằng nhóc này?_ mặt anh tối sầm lại, nhìn Conan đây sát khí nhưng cậu lại chỉ để ý đến Jin mà chưa chú ý đến anh.Ran nhân ra được điều khác lạ ở Gin, _Anh ta là bạn trai của Jin sao?_ nhìn theo hướng của Gin thì thấy anh đang nhìn Conan.
Conan lại nhìn Jin, Ran cũng chú ý được rằng Jin có gì đó khá gượng gạo, cúi người “Conan có chuyện gì sao?”“Dạ khong có gì đâu ạ.”Từ khuôn mặt nghi ngơ liền chuyển snag vui vẻ đáng yêu như khong có chuyện gì sảt ra.Jin nhìn mà thán phục _Lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng nữa._“Tạm biệt cậu nha Jin, mình về trước đây.” Jin gật đầu chào tạm biệt.
Nhưng Conan thì khoonh, cậu la lối nói muốn ở lại với cô, nhưng đã bị Ran ngăn cản kéo về nhà.
Ran đi rồi thì phải tập trung chọn đồ ăn vặt thôi.Gin lẳng làng nhìn theo bóng Conan đang đi xa dần, khẽ nhăn mày _Thàng nhóc đó…có gì đó rất kì lạ._ dù ghi ngờ nhưng anh cũng không để tâm lắm, vì dù sao thì thằng nhóc cũng chẳng làm gì được anh mà, lo lắng chi.
Anh quay sang nhìn Jin đang mải mê chọn đồ ăn._A… cái kia có vị mới rồi kìa._ Jin kiễng chân cố với lấy hộp kẹo phía trên, nhưng khổ nỗi… chiều cao có giới hạn, nên chỉ biết nắm chặt tay khóc dòng trong lòng.
Tất cả hành động của cô đều được thu vào mắt của Gin, anh khẽ cười mỉm, dơ tay với lấy hộp kẹo cho cô.“Cô bé lúc nãy là bạn em à?” Jin bỗng quay người lại, hai ngời mặt đối mặt, à rế? Chặm mắt với nhau rồi, hai người không hẹn mà cùng đỏ mặt quay sang bên kia, cố gắng che đi bản mặt xấu hổ của mình.Gin ố gắng dổi chủ đề, phá bỏ tình huống gượng gạo này “Người lúc nã là bạn em à?”Jin nhẹ nhàng trả lời “Đúng vậy, nhưng em lớn tuổi hơn cô ấy.” Cô bông chợt nhận ra, Gin nhà ta lại đi hỏi chuyện cô gái khác!!! Anh ấy để s cô bé ấy rồi sao? Nhưng đấy là người yêu của Shinichi, nhưng dù không phải cô cũng không muốn Gin đến với Ran.
“Cô bé ấy có người yêu rồi!!” cô nói lớn.--------------------------------Tác giả : Mồn Lèo Jin..