Mãi chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân mà cô quên mất anh sắp phải trở về rồi, cô ngước mặt lên nhìn anh, hỏi:
- Trong bếp có thức ăn không anh? -
- Có, em đói? - anh hỏi.
- Không có, mà...chút nữa anh lái xe à? - cô hỏi tiếp.
Anh khẽ gật đầu, cô buông anh ra một tay kéo anh đến sofa nhấn vai anh để anh ngồi xuống.
- Anh ngồi đây đợi em một chút - cô nói.
Anh nhìn bóng lưng cô đang đi vào bếp cũng đủ hiểu cô muốn làm gì, đôi môi mỏng khẽ cong lên cười một cách hạnh phúc.
Trác Vỹ và Trương Thiệu Ngôn bước xuống thấy anh ngồi trên sofa cười đến ngẩn người, hai người nhìn theo hướng anh đang nhìn thì thấy cô đang ở trong bếp nấu ăn.
Cả hai nhìn nhau rồi lắc đầu đau khổ, xem ra họ sắp ăn cẩu lương nữa rồi! Nhưng mà nhìn Thẩm Hoắc Nam lúc này có chút ngây ngốc khiến họ phải nhịn cười.
Cả hai người đi đến ngồi bên cạnh anh, Trác Vỹ vỗ vai anh.
- Ngắm vợ nấu ăn chăm chú thế? - Trác Vỹ hỏi.
- Cậu không thấy Tiểu Sở rất giống người vợ đảm đang sao? Hoắc Nam nhìn chăm chú cũng phải - Trương Thiệu Ngôn nói.
- Độc thân như hai cậu cũng hiểu à? - anh lên tiếng.
Cả hai người căm nín, nghe cậu ta trả lời có tức hay không chứ?
Một lát sau, cô bước ra chưa mời anh vào ăn thì anh đã đi đến nắm tay cô bước vào bếp.
Trác Vỹ và Trương Thiệu Ngôn vẫn ngồi đấy nhìn chắc họ không có phần rồi, tốt nhất nên ngồi ở đâu để có bụng ăn sáng, không để cẩu lương chiếm mất.
Anh nhìn thức ăn cô nấu bất giác anh mỉm cười.
Anh kéo ghế cho cô ngồi xuống, anh ngồi bên cạnh.
Nhìn hai cái sandwich còn thừa liền nhìn cô.
- À...là em làm cho Trác Vỹ với Trương Thiệu Ngôn dù sao hai anh ấy cũng có công giúp em mà - cô nói.
Anh chưa kịp phản ứng thì Trác Vỹ và Trương Thiệu Ngôn đã ló mặt vào, Trương Thiệu Ngôn hăng hái hỏi:
- Tụi anh cũng có phần nữa sao? -
- Đúng là chỉ có Tiểu Sở là biết quan tâm tụi anh, đâu như ai kia - Trác Vỹ đá xéo.
Anh cảm thấy có chút nhột liền liếc Trác Vỹ, cô mím môi nhịn cười cả bốn con người cùng nhau ăn thật nhanh.
Lát sau, cả ba người chuẩn bị xuất phát trở về trường học Trác Vỹ và Trương Thiệu Ngôn đã vào xe trước, cô có chút lưu luyến nắm chặt tay anh.
- Trong phòng có thẻ ngân hàng em có thể dùng, nên nhớ chỉ được ra ngoài mua thức ăn không được đi lung tung, mua thức ăn cũng phải che chắn kĩ - anh căn dặn.
- Vâng em biết rồi, anh nhớ cẩn thận - cô trả lời.
- Vào nhà đi, bên ngoài nguy hiểm - anh nói.
Cô gật đầu rồi từng bước đi vào nhà nhưng không quên quay đầu nhìn anh, anh vẫn đứng đó khi bóng cô khuất sau cánh cửa anh mới yên tâm lên xe.
Tiếng xe càng ngày càng xa dần, một tháng này không có anh thì cô phải thật cẩn trọng.
______________________
Lý Tiểu Sở sống trong căn nhà cách xa thành phố ấy cũng dần quen, anh để lại laptop và điện thoại cho cô tất nhiên chúng không phải là của cô rồi.
Nếu cô muốn ra ngoài mua thức ăn thì phải trùm kín người như ninja để tránh người của Lý Gia Kiệt phát hiện.
Cô có thử nhắn tin cho anh, những dòng tin nhắn đơn giản như: " Hôm nay em rất tốt, anh thế nào rồi? " , " Trời hôm nay trở lạnh anh nhớ giữ gìn sức khỏe "...
Nhưng anh chẳng trả lời, có lẽ phía nhà trước đã cấm túc anh rồi, nhưng cô vẫn nhắn tin như muốn ngày nào cũng được nói chuyện với anh vậy.
Một hôm, trong lúc cô đi mua thêm thức ăn thì thấy Nam Phong và anh trai cô đi chung, cô rất muốn chạy lại phía họ nhưng cô không thể liền quay người bỏ đi.
Gần tới nhà thì bỗng một bàn tay đặt lên vai cô, cô giật mình xoay người lại.
- Xin hỏi, cô có gặp cô gái trong bức ảnh hay không? - Lý Phong hỏi cô.
Cô nhìn hai người họ, muốn cởi chiếc khẩu trang trên mặt ra nhưng cô nhìn thấy sau lưng họ là hai tên vệ sĩ đang đứng lấp ló như theo dõi, cô liền trả lời với một giọng khác với bình thường:
- À...xin lỗi, tôi chưa nhìn thấy bao giờ -
- Cảm ơn cô - Lý Phong nói.
Hai người nhìn cô với vẻ thất vọng, cô lén chỉ tay về phía sau bọn họ, Nam Phong nhìn cô, cô không nói gì liền trở về nhà.
Chỉ mong là hai người bọn họ biết cô đang ám chỉ điều gì.
Đúng là không làm cô thất vọng, hai người họ nhanh chóng phát hiện ra cả hai đang bị theo dõi, liền dùng kế cắt đuôi.
Sau đó, cả hai tìm ra được nhà cô, ngay trên cổng nhà có một tờ giấy nhỏ nếu không để ý sẽ không nhìn thấy, bên trên là số điện thoại mới của cô, Nam Phong cầm lấy rồi cùng Lý Phong ra về.
Họ không thể ở lại quá lâu chẳng may bị hai tên vệ sĩ kia tìm ra thì rất rối to.
Tối hôm đó, Nam Phong và Lý Phong nhắn tin cho cô hỏi rất nhiều thứ còn quan tâm đến cô.
" Cha và dì sao rồi anh hai? " cô hỏi.
" Cha đang tăng cường thêm vệ sĩ để tìm em " Lý Phong trả lời.
" Trong đó có cả theo dõi anh " cô nói.
" Đúng vậy, em phải nhớ cẩn thận đừng đi ra ngoài " Lý Phong dặn dò.
" Em biết rồi " cô đáp.
Cả hai trò chuyện với nhau một lát rồi cùng thôi, riêng tên Nam Phong thì không thể nói chuyện với cô lâu vì hắn đang gặp một chút vấn đề.
Cô tắt điện thoại, căn phòng trở nên tối hơn chỉ còn ánh sáng len lói của mặt trăng chiếu vào, nhìn lên trần nhà, còn hơn nửa tháng nữa cô lại được gặp anh rồi nên cô tuyệt đối không được bất cẩn để xảy ra chuyện.