Xuyên Không Vào Tiểu Thuyết Tận Thế

Chiếc xe lăn bánh trên đoạn đường dài nhìn như không thấy điểm cuối, những ngọn núi đá cao chênh vênh, vách núi dốc rất thích hợp cho những người thích mạo hiểm tới đây khám phá.

Đoàn xe 4 người đi qua khe núi được tạo nên từ loại đá màu đỏ cam cực kỳ bắt mắt, nhất là vào lúc trời nóng như muốn bức điên người như thế này. Hơi nóng từ mặt đất bốc lên làm cho nơi đây không có một sinh vật nào sống được, zombie và thực vật biến dị không có một con, nói chi động vật biến dị.

Bạch Thuần ngồi ghế phụ ngắm nhìn những dãy núi cao đầy hùng vĩ kia, cậu thích thú vô cùng, ánh mắt sáng như sao ngắm nhìn chúng. Nam Trường Tư ngồi kế bên nhìn ánh mắt như tìm được thứ hay ho mới mẻ của Bạch Thuần mà trong lòng như có vuốt mèo cào nhẹ, làm anh muốn đè cậu ra làm với khuôn mặt ngây thơ này.

Bạch Thuần không biết rằng mình bị người ta lên kế hoạch muốn ăn tươi cậu, vẫn chăm chú ngắm nhìn cảnh quan tuyệt đẹp kia. Ở phía sau xe là chất đống đồ vật dụng như thực phẩm hay những vật dụng khác. Từ trong đống đó Phượng Bạch bỗng dưng chồi lên, cái mỏ chíp chíp liên tục làm màn nhĩ Nam Trường Tư cũng phải chấn động.

“Con anh đói rồi kìa.”

Bạch Thuần cười cười mà đùa với Nam Trường Tư.


“Em sai rồi, là con của chúng ta.”

Nam Trường Tư nhìn qua kính trước xe nhìn dáng vẻ của Phượng Bạch. Tuy là vẫn nhỏ bé và hơi lủi nhưng có những sợi lông màu đỏ cam đang mọc lên cho thấy nó đang bắt đầu mọc lông rồi. Bạch Thuần bị Nam Trường Tư nói mà á khẩu luôn, Nam Trường Tư nói đúng thế cậu cũng hết đường cãi.

Hiện tại bọn họ đang chạy ở giữa nhưng khe đá để đi tới vườn quốc gia, vượt qua khu hoang mạc này là đã tới nơi mà hệ sinh thái phát triển bậc nhất nước A. Nam Trường Tư không rành về mấy cái này, nhưng anh cũng khá là cảm thán bởi kế bên hoang mạc khô cằn này là một nơi rừng cây, động vật sinh sống phong phú vô cùng.

Đường đá gập ghềnh khiến cho Tiểu Hoa ở xe phía sau hơi buồn nôn. Cô phải ráng cố gắng dời tâm trí mình đi tránh nôn ra. Nhưng cũng không ngăn cản được cơn co thắt dạ dày kia mà phải dùng một chiếc túi giấy mà nôn.

Phương Khả nhìn Tiểu Hoa đang nôn như rút hết sức sống của cô vậy. Cô lo lắng nhưng cũng chỉ có thể ráng cố gắng lái xe rời khỏi khu vực này. Cô nhìn trời nắng nóng nực, hơi nóng toả ra khắp nơi nhìn bằng mắt thường hơi nhìn ra được. May mắn là nhờ vào kết giới của Bạch Thuần mà đỡ phải lo lắng việc này.

Một giờ chiều là thời điểm mặt trời nóng nhất trong ngày, nếu nói không ngoa thì bạn chỉ cần ở ngoài trời phơi chưa tới 15 phút bạn có thể thành miếng thịt cháy khét rồi.

Đoàn xe vượt qua dãy núi đồi cao ngất này, phía trước là đích đến mà bọn Bạch Thuần cần đến.

Đi thêm nửa giờ nữa thì cũng đã rời khỏi khe núi, xung quanh tuy vẫn là một mảng cát bụi nhưng cũng có lắc nhắc một vài thực vật sinh trưởng sống tại nơi này.

Phía trước đoàn xe lúc này là một khung cảnh vi diệu làm người nhìn không dám tin rằng đây là có thật, hai bên đường tuy vẫn là cát sa mạc nhưng tiến về phía trước 1 km, dải thực vật xanh mướt dần hiện ra, ngăn cách giữa sa mạc khô cằn này là một dòng sông rộng trăm mét cắt ngang chia làm hai nửa.

Những cành cây to lớn hơn chục mét như muốn che lấp cả bầu trời, tán cây rộng xoè ra che kín ánh mặt trời nóng bức kia. Trên những tán cây rộng kia có thể thấy hình ảnh lấp ló của một số loài chim biến dị đang đậu ở trên. Đứng ở dưới sẽ không thể nào nhìn thấy được những sinh vật ở trên những tán cây cao hơn chục mét kia.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||


Dù chỉ cách một dòng sông, nhưng như thể là hai thế giới khác nhau, một nơi là hệ sinh thái sinh vật đa dạng sinh sống, một nơi cỏ cây còn chê không thèm mọc nữa chứ nói gì có động vật nào sống.

Bạch Thuần nghĩ rằng bỏ ra công sức đi một chuyến đến đây không tệ chút nào. Hai chiếc xe việt dã vẫn cứ băng băng đi về phía trước theo đường đã dát nhựa đường.

Tới cuối đoạn đường là một chiếc cầu lớn bắc ngang qua bên kia sông, ở đầu cầu có một trạm canh gác, bốn phía của trạm là kính chống đạn, nhưng in trên vết trên đó là những vết máu đen kịt hình như đã rất lâu không có người ở đây.

Xe Bạch Thuần tấp vào trước trạm, Hai người bước xuống kiểm tra xem nơi này có đồ cần thiết gì hay không, Bạch Thuần cũng không biết nơi này có bản đồ khu vườn rộng lớn này hay không, nếu không thì sẽ hơi phiền phức.

Bước ra khỏi xe, ánh mặt trời chiếu rọi trên đỉnh đầu, hơi nóng toả ra khắp nơi, Bạch Thuần và Nam Trường Tư thì không đoái hoài gì tới thời tiết nóng đến cực đoan này. Bạch Thuần thì không sợ do cậu luôn có một lớp chắn bảo vệ xung quanh người. Còn Nam Trường Tư thì là dị năng hệ hoả, chả lẽ còn sợ cái nóng mấy chục độ này.

Hai người sóng vai bước tới cửa vào trạm canh gác. Cánh cửa vẫn đóng im lìm như chưa từng có người mở cửa ra vậy, vậy những vết máu kia rốt cuộc do đâu?

Nam Trường Tư dùng chân đá văng cánh cửa bằng kim loại sẽ rỉ sét kia, cánh cửa móp méo văng vào trong, một mùi tanh nồng kèm theo thối rữa xộc vào mũi hai người, Bạch Thuần phải nhăn mày trước cái mùi kinh hoàng đó, còn Nam Trường Tư thì đỡ hơn nhiều.


Bên trong cũng không rộng lắm, diện tích cũng chỉ khoảng 50 mét vuông. Trên sàn là một bộ xương người trưởng thành của nam còn khoác trên mình bộ đồ bảo vệ và một bãi chất nhầy nhụa nhìn ghê tởm cực kỳ, đó là xác của một con zombie hình như đã chết từ lâu rồi.

Bạch Thuần nhìn thấy bản đồ nằm trên bàn gỗ gần đó, trên đó đã bị một mớ bụi che kín hết, nếu không nhìn kỹ thì không nhận ra. Bạch Thuần không có ý định đi vào trong vì vậy Bạch Thuần đưa tay ra trước, bản đồ được gặp ngay ngắn đầy bụi kia từ từ bay vào trong tay Bạch Thuần, đây cũng chỉ là chút kỹ xảo của người tu tiên thôi.

Nam Trường Tư và Bạch Thuần đã đạt được mục đích cũng rời khỏi nơi này, trở về lại xe. Nhưng họ mới đi ra hai chiếc xe thì bắt gặp một ông lão tóc bạc dài đến thắt lưng, mặt mày sáng lạng trông chỉ mới 30 còn khoẻ mạnh nếu như bỏ qua mái tóc bạc phơ kia. Ông ta mặc trên mình bộ đồ kỳ quái dài tới chân, chân mang dép tổ bằng rơm cực kỳ dân dã, hoa văn trước ngực ông lão là hình trắng đen xoay tròn tạo thành thái cực trông rất giống mấy vị đạo sĩ hay đi bắt yêu trong mấy bộ phim.

“Các vị đạo hữu đến đây với mục đích gì?”

Lão vuốt râu dài trên cằm mình, ánh mắt sáng như sao nhìn bọn họ. Ông ta đứng bên kia đường mà nhìn về phía bọn Bạch Thuần đầy thích thú, mái tóc bạc thả rong kia bay phấp phới theo từng cơn gió mang theo cái nóng kia, hình như ông lão này không cảm nhận được sự nóng bức trên đầu mình thì phải.

Tác giả: dạo này mình thi giữa kỳ nên sẽ ra ít chap hơn nha, mong mọi người thông cảm cũng như cảm ơn đã theo dõi truyện đến bây giờ. Mình biết bộ này chỉ để thoả mãn trí tưởng tượng của mình thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận