Xuyên Không Vào Tiểu Thuyết Tận Thế

Thân hình của bọ ngựa xuất hiện những vết nứt, giống như một miếng gương đang vỡ nát từ từ. Nó vẫn nhìn Bạch Thuần bằng ánh mắt coi thường, muốn dạy cho con mồi một bài học.

Quá trình “lột xác” chỉ diễn ra trong chục giây ngắn ngủi nhưng uy áp mà nó mang lại lớn tới mức cách nơi này cho đến hơn trăm km xung quanh đều bị ủy áp của nó đè bẹp khiến cho thở không nổi, cảm giác lồng ngực như bị thứ gì đó đè nặng lên.

Nam Trường Tư và Phương Khả cũng ngã khụy xuống ôm lồng ngực đau nhói của mình, sắc mặt tái xanh.

Bạch Thuần thấy không ổn liền ra tay đánh một kích về phía con bọ ngựa đang lột xác kia. Một tiếng ùm vang lên, cơn uy áp cũng dừng lại, làn sương mù dày đặc đến khó tin.

Bạch Thuần vẫn giữ cảnh giác không lơ là trước con yêu vật này. Một lưỡi đao xé gió bay thẳng về phía Bạch Thuần khiến cậu hơi ngạc nhiên vì chịu một kích toàn lực của cậu không chết, quay người né lưỡi đao kia.

Tiếng xẹt vang lên chỉ cách đầu cậu chỉ vài cm, nhưng chưa kịp xong thì những lưỡi đao khác thay phiên nhau tấn công về phía cậu. Cảm thấy nơi này không thích hợp liền lùi về phía sau, tay gẩy quạt đem hết mớ sương mù làm cản trở tầm nhìn này bay đi.

Nam Trường Tư và Phương Khả được Bạch Thuần đưa lên trên cành cao tránh nơi giao chiến này từ lúc những đòn chí mạng kia đánh về phía Bạch Thuần nên Bạch Thuần mới chú tâm mà đánh một trận không bị phân tâm.


Sương mù bị thổi bay ra xung quanh, tạo thành một khoảng trống lớn giúp cậu nhìn rõ hơn thứ đối diện kia. Thứ đó không còn là con bọ ngựa lúc nãy nữa mà giờ đây trước mặt cậu là một con người bằng da bằng thịt, trần truồng với mái tóc dài như người nguyên thủy, làn da màu đồng khoẻ mạnh, nhưng ánh mắt vàng với đôi đồng tử như dã thú kia nằm trên cơ thể này không thích hợp lắm.

Nó thấy sương mù của mình tạo ra đã bị thổi bay mất cũng dừng đòn tấn công bất ngờ lại, từ phía sau lưng mọc ra đôi cánh của loài dơi bay lên không trung đối diện với Bạch Thuần.

Bạch Thuần lần này ngớ người luôn, cốt truyện không nói về động vật biến dị có thể hoá thành người nên không kịp load cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy.

Nhìn tên nhân loại trước mặt có thể khiến nó sử dụng bản thể này thì nó cũng có phần tán thưởng nhưng cũng không muốn giữ lại kẻ nguy hiểm có thể uy hiếp đến nó chút nào mà bắt đầu ra tay, tốc độ cực nhanh lao về phía Bạch Thuần, hai cây liềm màu xanh đen bắt mắt chĩa về phía Bạch Thuần.

Khi hình bóng của con quái vật trước mặt biến mất, cậu cũng tạo ra kết giới bảo vệ xung quanh, lưỡi dao chém vào khiên của cậu tạo ra những vết xẹt lửa bắn ra.

Bạch Thuần dùng quạt tấn công về phía bọ ngựa lột xác kia khiến nó phải né tránh đòn tấn công của cậu, nó cũng cảm nhận được sức mạnh trong những đòn đánh của cậu có bao nhiêu nguy hiểm.

Nó đứng cách một khoảng không quá xa với Bạch Thuần, đưa hai trước ngực

“Tàn tần quyết”

Những quả cầu xanh lá từ khắp nơi trong cánh rừng tụ lại trên người của tên quái vật kia, sinh mệnh của cả khu rừng đang có dấu hiệu suy giảm không ngừng, những cây lớn khổng lồ lá đang chuyển thành màu vàng rồi rụng gần hết chỉ còn lại thân cây khô cằn.

Bạch Thuần nhìn kỹ năng hấp thụ sinh mệnh kia của nó làm cậu không dám ngó lơ mà không muốn nó để thực hiện ra kỹ năng đó.


Bạch Thuần chụm tay thành ấn quyết ném cây mặc cốt phiến của mình ra trước

“Khá khen cho ngươi có thể tu tập được tới cấp độ này, chỉ cách ta một cảnh giới nhưng rất tiếc không thể để ngươi phát triển thêm nữa.”

Bạch Thuần cũng khá tôn trọng đối thủ mạnh này của mình, lần đầu tiên ở thế giới này gặp đối thủ xứng tầm với cậu.

Thiên Bình sơn thượng Bạch Vân Tuyền

Vân tự vô tâm thủy tự nhàn

Mặc cốt phiến xoay chuyển hoá thành những đốm sáng bay xung quanh Bạch Thuần như có linh tính của nó, nhảy nhót xung quanh rồi lan toả ra xung quanh.

Khi tên quái vật kia đã chuẩn bị xong đại tuyệt kỹ một chiêu ăn liền thì nhìn thấy Bạch Thuần vẫn có thể an nhàn nhắm mắt trên tay tạo thành ấn kết đứng giữa không trung phiêu bồng như thần tiên nhưng nó cũng không ngừng động tác mà chưởng làn sống năng lượng mang theo sinh mệnh của những sinh vật sống ở khắp nơi xung quanh đây.

Bạch Thuần mở mắt nhìn ánh sáng năng lượng sáng rực kia đang tiến về phía mình cũng không sợ hãi.


Cuộc đời nên giống như suối Bạch Vân trên núi Thiên Bình, mây trắng trên trời tự do tự tại, dòng suối sâu thẳm chảy lặng lẽ róc rách xuyên qua những tảng đá xanh. Sinh mệnh là thứ kỳ diệu trên đời, chúng mỏng manh yếu ớt nhưng lại thật mạnh mẽ mà kiên cường.

Những làn nước trong xanh cản trở đường tấn công của quái vật hình người kia, men theo dòng năng lượng mà tiến tới kẻ ra đòn. Bọ ngựa biến dị nhìn dòng nước mát lạnh đang bao quanh đòn tấn công của mình rồi từ từ bao quanh cả cơ thể mình thì cảm thấy thật vi diệu, tâm trí nó bỗng dưng được an tĩnh như nước, không còn suy nghĩ được gì nữa.

Bạch Thuần chậm rãi nắm chặt bàn tay kết ấn lại, những dòng nước đang quấn quanh quái vật siết chặt lại khiến thân thể của nó tan nát hoàn toàn, bó gọn lại cho đến khi một viên nguyên thạch sáng chói ngũ sắc rơi ra, Bạch Thuần chìa tay nắm lấy viên nguyên thạch kia.

Một cánh rừng rộng lớn cây đã khô cằn, động vật biến dị sinh sống trong đây cũng không còn con nào không khác gì vùng đất chết không còn chút sinh khí nào cả.

Màu xanh tượng trưng cho sự sống, là sự sinh trưởng và phát triển của muôn vật nhưng giờ đây chỉ còn lại đống hoang tàn khiến cho Bạch Thuần hơi khó chịu khi phải chứng kiến một khung cảnh tươi đẹp bị phá hủy như vậy.

Đem mấy người còn ở trên cành cây khô kia ném vào không gian, Bạch Thuần sẽ giải quyết chuyện ở thế giới này sớm nhất để còn chuẩn bị cho việc tìm cổng phó bản. Phượng Bạch không muốn bị ném vào không gian, chui ra từ người của Tiểu Hoa mà nhảy vào trong lồng ngực của Bạch Thuần, cậu nhìn chim nhỏ cũng không có hành động gì mặc kệ nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận