Xuyên Không Về Cổ Đại Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê FULL


Phó Nguyệt chậm rãi nói ra kế hoạch đã cân nhắc nhiều lần trong lòng: “Điểm tâm mà chúng ta làm đều sẽ dùng nguyên liệu tốt, lại là món độc nhất, giá cả nhất định sẽ không thấp.

Chúng ta nên mở cửa hàng ở khu chợ phía đông nhé.”
Chợ phía đông là khu chợ phồn hoa xa hoa nhất thành, đám quan to nhà giàu cũng thích đi dạo nơi này, lại nằm gân khu Nam và khu Đông.
Tiêu Thái gật đầu, nguyên liệu làm bột kẹo sữa của Phó Nguyệt đều là đồ đắt tiền.
Thậm chí ngay cả món ruốc chà bông khi ăn không chỉ mềm mại mà còn có mùi thơm mặn, được chọn từ thịt chân sau của heo chế biến mà thành.
Chưa kể đến Phó Nguyệt vất vả tự tay làm trình tự món ăn.
Phó Nguyệt tiếp tục nói: “Về cửa hàng, chờ bình phong được bán đi, có lẽ cũng có thể được chia hơn một trăm lượng.

Thuê một cửa hàng nhỏ chắc là không thành vấn đề.”
“Nếu giá thích hợp, trực tiếp mua một cái viện nhỏ có mặt tiền liệu có được không.”
Nói đến chỗ này, Phó Nguyệt do dự hỏi Tiêu Thái: “A Thái ca, chúng ta sống ở trong thành, có chuyện gì lại trở về…… Có thể chứ?”
Về sau mỗi ngày chọn mua nguyên liệu nấu ăn, mở cửa hàng, đưa Tiêu Giản đi học…
Nếu mỗi ngày qua lại bôn ba, chung quy lại sẽ rất phiền phức.
Hơn nữa trong thôn, ngoài sư phụ ra cũng không có ai thân thích, còn phải tuân theo tập tục ở quê nhà, không tránh được người khác dò xét bàn tán.
Phó Nguyệt không sợ chuyện này, nhưng có khi cũng sẽ phiền chán.
Tiêu Thái trầm mặc một lát.
Thôn này là nơi hắn sinh ra và lớn lên, là nhà của hắn, nhưng cha mẹ đều không còn nữa.

Hiện giờ, nơi nào có Tiêu Giản và Phó Nguyệt mới là nhà!
Hắn thấp giọng mà hồi đáp nói: “Tiểu Nguyệt, ta nói rồi, nàng muốn làm cái gì ta đều sẽ ủng hộ nàng.

Chỉ cần hai người đều ở bên cạnh ta mà thôi.”
Phó Nguyệt cong cong mi mắt, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Nàng dựa đầu vào bờ vai của Tiêu Thái: “Vậy chúng ta hàng năm sẽ sống ở trong thành, A Thái ca chàng săn thú sẽ phải qua lại vất vả.”
“Chuyện này cũng không sao, từ trong thành lên trên núi cũng không mất nhiều thời gian, hơn nữa không phải ngày nào cũng đều phải lên núi.”
“Vậy thì tốt, chúng ta đi xem cửa hàng trước đi.”
Tiêu Thái: “Để ta đi tìm lái buôn ở trong thành xem trước đã, đi xem nhiều nhà ở, sau khi chọn được mấy nhà thì sẽ đưa nàng đi chọn nhé.”
Phó Nguyệt đồng ý, thời gian không nhiều lắm, nàng phải nhanh chóng hoàn thành công việc thêu thùa này.
Giữa tháng 5, một mình Tiêu Thái lại mang theo con mồi đi vào trong thành một lần nữa.
Sau khi bán con mồi cho tiệm tạp hóa Nam Bắc, đại chưởng quầy của tiệm tạp hóa nghe hắn hỏi thăm về cửa hàng, vội giới thiệu lái buôn thân quen cho hắn.
“Phương Tam Gia này cũng coi như là thổ địa ở chỗ chúng ta.

Những chuyện thế này tìm hắn thì không thành vấn đề.

Nhận tiền làm việc, tính cách rất ngay thẳng.”
Đại chưởng quầy nói tỉ mỉ địa chỉ cho Tiêu Thái một lần: “Ngươi đi dọc theo sau hẻm, qua hai ngã rẽ, tới đại viện có liễu xanh ở ngõ nhỏ ven sông kia chính là nhà hắn.”
“Tiêu huynh đệ chỉ cần nói là ta giới thiệu ngươi tới đó là được, tiệm tạp hóa Nam Bắc chúng ta vẫn có vài phần mặt mũi.”
“Vậy cảm tạ đại chưởng quầy trước!” Tiêu Thái chắp tay đáp lễ.
“Khách sáo, khách sáo rồi!”
Căn cứ vào đường mà chưởng quầy chỉ, Tiêu Thái tìm được nhà của Phương Tam Gia.
Đại viện liễu xanh ở ngõ nhỏ ven sông, khi hắn mở cửa viện này ra, người ra vào cũng rất dễ phân biệt.
Thấy có một gương mặt tươi tắn tiến vào cửa, có một tiểu đệ lanh trí mà bước lên chào đón: “Vị đại ca này lần đầu gặp mặt thì phải, ngài muốn làm chuyện gì vậy?”
“Đại chưởng quầy tiệm tạp hóa Nam Bắc giới thiệu ta tới đây, tìm Tam Gia bên trong.”
Nghe thấy là tiệm tạp hóa Nam Bắc, tiểu đệ cũng quen thuộc, vừa dẫn Tiêu Thái vào sân, vừa cao giọng hô lên: “Tam gia? Tam gia! Tìm ngài nè!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui