Mấy ngày nay, Phó Nguyệt mua nguyên liệu nấu ăn làm điểm tâm nhiều lần, cơ bản đều để tự nhà mình dùng hoặc làm quà tặng.
Hơn nữa trong nhà cũng phải chi tiêu, số tiền trước đó nàng tích cóp khi thêu thùa và bạc mà mấy lần Tiêu Thái vào thành bán con mồi đã hết sạch bởi trước đó chi trả hai mươi lượng tiền đặt cọc cửa hàng và trả cho lái buôn một phần chi phí công cán dẫn đi.
Khi cửa hàng sang tên lập khế đất còn phải thanh toán nốt 480 lượng bạc.
Hôm nay bán thêu phẩm được 420 lượng, Phó Nguyệt liền ứng ra 60 lượng bạc từ của hồi môn của nàng.
Cũng may số tiền chi cho lái buôn cũng đáng giá, người ta không chỉ giúp bọn họ mặc cả với chủ cửa hàng ban đầu, mà do có nhiều mối quan hệ nên họ còn dàn xếp cho đám người chủ bộ tiểu lại phụ trách sang tên ở phủ nha ổn thỏa.
Vì vậy đám người Phó Nguyệt chỉ cần đi theo toàn bộ hành trình, ký tên ấn dấu tay là được.
Mọi suy nghĩ của Phó Nguyệt đều tập trung về chuyện ở cửa hàng, tràn đầy hưng phấn, không hề phát hiện ánh mắt của Phương Tam gia thỉnh thoảng lại dừng ở chỗ nàng.
Tiêu Thái nhíu mày, phát hiện ánh mắt Phương tam gia tuy thâm trầm nhưng cũng không tùy tiện.
Hắn nghiêng người che chắn hình dáng Phó Nguyệt, liếc mắt cảnh cáo về phía Phương tam gia.
Phương Mãnh cụp mắt xuống, lạnh nhạt mà di chuyển tầm mắt đi.
Cửa hàng trên danh nghĩa thuộc về Phó Nguyệt, coi như là tài sản riêng của nàng, Tiêu Thái nói được thì làm được.
Khi đám người Hắc Cẩu và chủ bộ tiểu lại làm việc thấy vậy, đều không nhịn được kinh ngạc mà nhìn Tiêu Thái, âm thầm tặc lưỡi.
Phó nương tử này không ngờ trông có vẻ mềm yếu nhu nhược, dịu dàng lễ phép, thế mà lại là một người lợi hại?
Hóa ra Tiêu Thái chỉ là bù nhìn mà thôi…
Việc của cửa hàng đã xử lý ổn thỏa, chìa khóa và khế đất đã giao cho bọn họ, kế tiếp không có chuyện gì nữa nên bọn họ định trực tiếp trở về thôn.
Tiêu Thái còn phải trở về tìm trưởng thôn để hỏi về chuyện phái những ai đi lên núi.
Bọn họ đang nói lời cảm tạ khách sáo với Hắc Cẩu, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên Phương Mãnh suốt cả quãng đường đều trầm mặc chợt lên tiếng ngắt lời bọn họ.
Phương Mãnh chăm chú nhìn Phó Nguyệt, đề nghị nói: “Hôm nay làm xong một chuyện vui, chi bằng ta làm ông chủ, mời mọi người đi tới Khách Vân ăn mừng một bữa nhé.
”
Trong thành Thạch Châu các tiệm ăn san sát nhau, nhưng cũng được phân theo cấp bậc.
Khách Vân là một trong bốn tiệm ăn lớn tại thành này, tọa lạc ở khu chợ phía đông trên đường Bạch Hổ, biểu thị ý nghĩa khách khứa đến như mây.
Mỗi lần tới đó là phải chi mất mấy chục lượng liền, chưa nói đến chi phí mời khách.
Hắc Cẩu kinh ngạc mà nhìn về phía Phương Tam gia.
Không phải là hoài nghi Phương Mãnh không mời nổi, mà là từ trước đến nay Phương tam gia luôn lạnh mặt với mọi người, lại còn hơi keo kiệt một chút… Không có việc gì cực ít khi chủ động mời khách ăn cơm.
Ý định của Phương tam gia này … Hắc Cẩu liền suy đoán và bắt đầu mơ hồ hiểu ra!
Phó Nguyệt thấy nét mặt của đối phương, cũng ý thức được điều bất thường, nàng chọc chọc vào phía sau eo của Tiêu Thái.
Tiêu Thái dịch dịch bước chân, che khuất thân hình Phó Nguyệt, lạnh lùng mà nhìn thẳng Phương Mãnh: “Không cần làm phiền Phương tam gia.
Trong nhà còn có việc, hai phu thê chúng ta đi trước một bước.
”
Tiêu Thái sẽ đối xử khách sáo với đám người có máu mặt ở Cao Nghĩa Môn này, nhưng lại không sợ bọn họ.
Nếu có người dám có ý định gì với nương tử hắn, nhất định hắn sẽ liều mạng để che chở cho Tiểu Nguyệt.
Nói xong, Tiêu Thái dắt Phó Nguyệt dứt khoát rời đi.
Phương Mãnh trầm mặc lạnh lùng đứng tại chỗ, nhìn hai người bọn họ dần dần đi xa.
Hắc Cẩu xoắn xuýt, hết sức cẩn thận mà thò đầu hỏi thăm dò: “Tam gia? Muốn ta ngăn bọn họ lại không?”
Phương Mãnh chợt quay đầu mắng: “Ngươi cản cái quỷ gì! Tiểu tử ngươi cả ngày không làm chuyện gì đúng đắn, nghĩ linh tinh vớ vẩn gì thế!”
Hắc Cẩu tủi thân, lẩm bẩm nói: “Tam gia, không phải ngài…… ngài coi…… coi trọng nương tử nhà người ta sao……”.