Vậy mà Phó Nguyệt lại tặng ruộng tốt mà nàng có được cho dòng tộc!
Ba mẫu ruộng tốt, mỗi năm thu được không ít sản lượng, còn có người làm ruộng miễn phí hai năm, tiết kiệm được không ít việc và người cần phân chia.
Niềm vui bất ngờ ập tới, đây là chuyện tốt mà người của cả thôn được hưởng.
Mọi người đều khen ngợi việc làm tốt lành của nàng.
Đám trưởng lão trong tộc cũng nhìn hai vợ chồng họ mà gật đầu khen ngợi, đương nhiên không có ai phản đối yêu cầu mà Phó Nguyệt đưa ra.
Còn về phần nhà Tiêu Đại Bảo có ý kiến gì hay không, bọn họ đang đau lòng vì mất đi tiền bạc và ruộng tốt, còn về phần mất hết thể diện khi xin lỗi trước mặt mọi người trong thôn thì sao? Đã sắp mất tiền rồi, làm gì còn thể diện nào nữa ở trong thôn đâu chứ.
Trưởng thôn Tôn Trường Canh tìm người lấy giấy và bút mực tới, từ trong tộc có một vị trưởng lão có bối phận cao, hơn nữa đã từng đi học hai năm thay thế Tiêu Đại Bảo viết thư hối lỗi ngay tại chỗ, cũng viết rõ nguyên do, kết quả giải quyết của chuyện xảy ra hôm nay.
Thư phân thành hai bản, một bản đưa cho nhà Tiêu Thái, một bản giữ lại trong tộc để bảo quản.
Tiêu Đại Bảo ký tên của chính mình, sau đó giao lại cho mọi người tham gia thảo luận ở đây ấn dấu tay đỏ vào, coi như là người chứng kiến.
Phó Nguyệt tiếp nhận tờ giấy này, vừa lòng cất đi, đồng thời nói: “Vất vả các vị ngồi đây hỗ trợ, nếu sau này cả nhà Tiêu Đại Bảo lại đến trước mặt chúng ta vi phạm lời hứa hẹn hôm nay thì cũng đừng trách ta vô tình, mang theo tờ giấy chứng minh này đi báo quan một lần nữa.
”
Tôn Trường Canh xua xua tay: “Nếu bọn họ không biết tốt xấu thì không khoan dung thêm lần thứ hai nữa.
”
Quyết định xong chuyện, mọi người cũng không chần chờ nữa, trước hết phái những người nhanh nhẹn chạy nhanh đi thông báo cho tất cả mọi người trong thôn tới từ đường rồi bắt cả nhà Tiêu Đại Bảo xin lỗi và cam đoan trước mặt mọi người.
Còn về phần Tiêu Điềm của nhà bọn họ, vì là một cô nương, hơn nữa nàng ta không phạm tội, cho nên không bắt nàng ta cùng đứng ra xin lỗi.
Nhưng Tiêu Điềm đâu thể được yên thân chứ.
Hôm nay nhà bọn họ coi như mất hết thể diện rồi, ngày sau ở trong thôn nàng làm sao dám ngẩng đầu lên nhìn người chứ? Ai còn dám cưới nàng chứ! Đều do Tiêu Đại Bảo quá ngu ngốc làm liên lụy cả nhà.
Thấy người trong nhà mình nhận lỗi, Tiêu Điềm liền dùng khăn bụm mặt khóc lóc chạy về nhà.
Lúc này Thôi Hạnh Hoa và Tiêu Cường cũng không rảnh bận tâm tới nàng ta.
Sau khi Tiêu Đại Bảo bị bắt phải lớn tiếng nhận lỗi trước mặt mọi người xong liền bị mấy đại hán ấn người xuống băng ghế, giữ chặt để nhận đánh 30 đại bản.
Tiếng khóc rống xin tha vang thấu trời.
Tiếng đánh “Bạch bạch bạch”, không chỉ đánh vào người Tiêu Đại Bảo mà còn đánh vào trong lòng mọi người.
Cảnh tỉnh cho chính mình, chớ có làm chuyện ác.
Hành hình xong, từ trên xuống dưới Tiêu Đại Bảo đều đầy vết sưng đỏ xanh tím, mồ hôi toàn thân chảy xuống, thấm vào miệng vết thương khiến cơn đau càng thấu tim.
Thời tiết càng nóng hơn, vết thương trên cơ thể muốn khỏi hẳn thì hắn còn phải chịu đựng thêm nhiều nữa.
Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo, Tiêu Đại Bảo tràn đầy hối hận.
Cuối cùng Tiêu Cường cõng con trai đã mềm oặt như bún về nhà, còn Thôi Hạnh Hoa thì gào khóc đòi đi mời đại phu.
Con trai vẫn chưa thành thân, chưa có người nối dõi tông đường, không thể để lại tật bệnh gì được.
Sau khi tiễn cả nhà Tiêu Đại Bảo đi, trưởng thôn vỗ vỗ tay: “Được rồi, nói một chuyện tốt, tối hôm qua heo rừng đã được đưa đến nhà Tôn đồ tể để qua đêm ở trong thôn, chúng ta cùng đi giế.
t heo thôi.
Hễ người nào hôm qua lên núi góp sức đều có phần!”
Mọi người vừa nghe xong, vứt bỏ chuyện phiền muộn trước đó, thi nhau ồn ào lên.
Tuy người đi bắt heo rừng không nhiều lắm, nhưng buổi tối có không ít người lên núi góp sức khiêng heo, được chia một ít thịt đúng là niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn.
Giúp đỡ Tôn Thế Xuân cùng giế.
t heo, rửa sạch, chia thịt.
Tiêu Thái và Tôn Trường Minh bỏ nhiều công sức ra nhất nên đương nhiên hai người cũng được chia nhiều nhất.
Mỗi người được chia 40 cân thịt.
.