Trước khi đi, Trương thẩm thừa dịp Phó Nguyệt mang Tiêu Giản về phòng thu dọn đồ vật, bà lặng lẽ kéo Tiêu Thái tới chỗ góc tường ở ngoài viện.
Trương thẩm nhìn cái cây trước cửa viện cách đó không xa, do dự há miệng thở phì phò rồi lại mím môi lại.
Tuy cả nhà bọn họ có quan hệ thân thiết với Tiêu Thái, nhưng rốt cuộc Tiêu Thái không phải là con cháu nhà mình, không họ hàng gì mà lại can thiệp riêng tư quá sâu nên bà cũng lo khi nói ra sẽ bị ghét bỏ là lắm lời.
Cho nên nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Tiêu Thái không hiểu ra sao mà đi theo Trương thẩm tới chỗ này, “Thẩm có chuyện gì vậy?”
Trương thẩm xấu hổ mà cười cười với hắn, nhưng vẫn chậm rãi hỏi: “A Thái à, viện ở trong thành của các cháu là Phó Nguyệt bỏ tiền ra phải không?”
Tiêu Thái trầm mặc một lát, dứt khoát gật đầu.
Quả nhiên là lấy từ của hồi môn của Phó Nguyệt.
Trương thẩm suy tư trong chốc lát, tựa như không biết nên sắp xếp ngôn ngữ như thế nào mới có thể biểu đạt chính xác rõ ràng ý tứ của mình, nếp nhăn nơi khóe mắt mang theo một ít thận trọng và nghiêm túc.
“A Thái, cháu đừng trách thẩm lắm lời nhé.
”
Tiêu Thái:?
“Không đâu, không đâu, thẩm muốn nói gì cứ nói thẳng là được.
”
“Phu thê ở chung với nhau, vì muốn cả nhà đều tốt, đều cố gắng hết sức là được, không cần phải tính toán phân chia ai nhiều ai ít, ai vất vả kiếm tiền hơn ai.
Nếu phân chia quá tỉ mỉ, cuộc sống có khi sẽ tan đàn xẻ nghé.
”
Trương thẩm nói ra kinh nghiệm sinh hoạt nhiều năm của bà ra từ từ nói: “Tuy lần này Phó Nguyệt vì cái nhà này mà bỏ của hồi môn của mình ra, nhưng cháu cũng đừng sốt ruột, với năng lực của các cháu, thím tin là các cháu sẽ càng ngày càng tốt hơn.
”
“Của hồi môn là tài sản riêng của nữ nhân, về sau cháu có năng lực có thể từ từ bù lại cho nàng ấy chỗ còn thiếu; không đủ thì… làm hết sức, tâm thái phải phóng khoáng nhé!” Trương thẩm vừa nói vừa lưu ý vẻ mặt của Tiêu Thái.
Bà biết Tiêu Thái không phải là loại người ham của hồi môn của nương tử, nhưng cũng sợ hắn sẽ cảm thấy bị tổn thương lòng sĩ diện khi nghĩ về điều đó, bởi vậy mới có lời khuyên giác ngộ một cách cẩn trọng này.
Tiêu Thái nghe xong hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Trương thẩm, nhất thời dở khóc dở cười.
Hắn không cảm thấy Phó Nguyệt chủ động gánh vác khiến lòng sĩ diện của nam nhân làm chủ nhà như hắn bị tổn thương, hơn nữa hắn đã giao mọi việc trong nhà cho Phó Nguyệt, sẽ dốc hết sức phối hợp cùng Phó Nguyệt vì cái nhà này.
Nhưng Trương thẩm cũng có ý tốt, Tiêu Thái không nói tỉ mỉ việc phân công lao động trong nhà với bà, chỉ cười nói: “Thẩm đừng lo lắng, cháu hiểu hết mà.
”
Trương thẩm thở phào, thoải mái mà bật cười: “Thế thì được, ta không nói nữa.
Dù sao ta thấy Tiểu Nguyệt là một nương tử tốt, ngươi phải đối xử với người ta thật tốt đó.
”
A Thái không có cha mẹ, từ lâu Trương thẩm cũng khó tránh khỏi coi hắn như con trẻ trong nhà mình mà bận tâm tới.
Chuyện muốn nhắc nhở đã nói xong, Trương thẩm cũng hơi xấu hổ khi bận tâm tới chuyện của vợ chồng son nhà người ta, vội xoay người nói: “Lão già này dắt cái xe bò thôi mà chậm thế, để ta đi nhìn xem.
”
Buổi chiều, Phó Nguyệt đã dọn dẹp đồ xong, dặn Tiêu Thái lần lượt chất lên xe bò, ba người cùng nhau tiến đến phố Thanh Vân.
Trên đường, Phó Nguyệt tò mò mà ngẩng đầu hỏi Tiêu Thái: “A Thái ca, trước đó Trương thẩm tìm chàng nói chuyện gì thế?”
Tiêu Thái cười mỉm rồi nói: “Không có việc gì, chỉ dặn dò ta phải đối xử tốt với nàng thôi.
”
Phó Nguyệt cố ý chống nạnh ưỡn ngực, hết sức đắc ý mà nói: “Chẳng thế thì sao! Ta cũng có người chống lưng đó, xem chàng có dám bắt nạt ta hay không!”
Tiêu Thái thấy bộ dáng ra vẻ kiêu ngạo của nàng mà bật cười, vội vàng giả bộ tỏ ra sợ hãi: “Không dám! Tiểu nhân không dám!”
Tiêu Giản ngồi ở phía sau nghe được, vội vàng bò lên phía trước vài bước, bàn tay nhỏ nhéo góc áo của ca ca nói: “Ca ca, không được bắt nạt tẩu tử!”
Thấy đứa trẻ tưởng thật, Tiêu Thái bất đắc dĩ chọc chọc vào trán cậu bé rồi nói: “Đệ cứ làm tốt việc của đệ đi.
”.