Phó Nguyệt cũng rót một chén nước cho Tiêu Thái: “Mới có chút thời gian, không mệt.
”
“Chẳng qua là lần đầu tiên, hai ta đều hơi luống cuống tay chân.
”
“Ừ, không sao, hai ngày nữa sẽ quen thôi.
” Tiêu Thái bưng ly nước, uống một hơi cạn sạch.
Phó Nguyệt bình ổn hơi thở, đứng dậy một lần nữa, lấy sổ sách của ngày hôm nay ra tính toán lại một lần nữa.
Tiếng gẩy hạt châu bàn tính rõ ràng và lanh lảnh, Tiêu Thái yên lặng đứng ở bên cạnh nhìn nàng.
“Oa!” Phó Nguyệt kinh ngạc hô lên: “A Thái ca, chàng đoán xem hôm nay chúng ta kiếm lời bao nhiêu?”
“Bao nhiêu?”
“Hơn 37 lượng đó!!” Mặc dù phải khấu trừ chi phí cho nguyên liệu nấu ăn, nhưng cũng có ít nhất ba mươi lượng!
Tiêu Thái cũng âm thầm thở phào, hắn cười chọc chọc khuôn mặt Phó Nguyệt đến ửng đỏ, khen ngợi: “Tiểu Nguyệt của chúng ta thật sự quá lợi hại.
”
Phó Nguyệt vén tóc mai hai bên ra sau tai, hơi bình tĩnh lại rồi nói: “Kỳ thật chủ yếu vẫn là trước đó tuyên truyền cùng giảm giá 20% hấp dẫn, cộng thêm tiền đặt cọc bánh kem nên không chính xác lắm.
”
Ba loại điểm tâm một ngày có thể làm mỗi loại hai trăm cái, lợi nhuận có thể được hơn bốn lượng.
Kiếm nhiều tiền nhất vẫn là bánh kem, nhưng nó giá đắt, về sau tất nhiên sẽ không phải mỗi ngày đều có thể làm hai mươi cái bánh để bán.
Mà đây là số lượng tối đa mà nàng cùng Tiêu Thái mỗi ngày có thể làm ra.
Còn về việc tuyển thêm người, phải xem ngày sau tiền lời như thế nào rồi tính tiếp.
Tiêu Thái: “Chúng ta từ từ làm là được, cửa hàng nhà mình không bị mất tiền thuê.
”
Phó Nguyệt bật cười trước sự hài hước hiếm có trên khuôn mặt luôn bình đạm của hắn: “Thế không được, ta còn phải bù vào của hồi môn của ta.
”
Tiêu Thái sờ sờ cằm của mình, trầm giọng nói: “Đợi ít nữa ta trở về núi săn thú, chúng ta cùng nhau kiếm bạc.
”
Phó Nguyệt cười níu lấy cánh tay hắn, đi ra ngoài nói: “Đừng nghĩ về chuyện đó, chàng phải ở lại đây làm cu li cho ta.
Ngày mai ta phải làm hai mươi cái bánh kem to để đi giao, còn có những điểm tâm khác cũng phải làm bổ sung thêm.
Một mình ta bận không làm hết được.
”
Phó Nguyệt mang tiền bạc theo, Tiêu Thái đóng kỹ cửa hàng lại một lần nữa, hai người trở lại hậu viện tiếp tục làm điểm tâm.
Đồ vật cần chuẩn bị tương đối nhiều, ngay cả cơm trưa cũng không có thời gian để ăn, Phó Nguyệt chỉ nấu tạm chén mì cho hai người, ăn qua loa xong lập tức chuẩn bị tiếp.
Buổi chiều, bên ngoài cửa hàng có tiếng gõ cửa, Tiêu Thái đi ra ngoài mở ra.
Ngoài cửa, Lý Đình mang theo con gái nhỏ, nha hoàn mang theo lễ vật chúc mừng đang đứng chờ.
Lý Đình kinh ngạc hỏi Tiêu Thái: “Tiêu huynh đệ, sao các ngươi lại đóng cửa sớm như vậy? Chẳng lẽ ta nhớ lầm thời gian?”
Bà nhìn lại từng mảnh nhỏ xác pháo trên mặt đất cùng tấm bảng hiệu đã được vén ra, bộ dáng này là đã khai trương mà.
“Hôm nay buôn bán tốt liền đóng cửa sớm.
” Tiêu Thái đưa đoàn người bọn họ tới chính đường của hậu viện rồi nói: “Bà chủ lý và mọi người cứ ngồi chơi trước đã, ta gọi Tiểu Nguyệt tới đây tiếp chuyện các ngươi.
”
Trong phòng bếp, Phó Nguyệt vẫn làm không nghỉ tay, nghe thấy Tiêu Thái tiến vào cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “A Thái ca, ai tới đó?”
“Bà chủ Lý mang người tới chúc mừng chúng ta, nàng đi đi, chỗ này để ta chuẩn bị cho.
”
Vừa nghe thấy là Lý Đình tới đây, Phó Nguyệt vội vàng rửa tay sạch sẽ, sau đó pha trà ngon mang lên cho bọn họ.
“Lý tỷ tỷ, chiêu đãi không chu toàn mong tỷ thứ lỗi nhé.
”
“Không sao hết.
Sao hôm nay các ngươi lại đóng cửa sớm như vậy?” Lý Đình cười tiếp nhận chén trà, vẫn tò mò hỏi.
Phó Nguyệt cố ý chuẩn bị sữa bò ngọt cùng các loại điểm tâm, hoa quả sấy lần lượt bày biện ở trước mặt con gái của Lý Đình, nói: “Không đủ ăn thì nói với dì, dì sẽ lấy thêm cho ngươi.
”
“Cảm ơn dì.
”
“Ngoan”.