“Bán bán bán!” Môi giới Lưu ân cần mà tiến lại gần, kéo tiểu tử trên mặt đất kia ra.
Con trai độc nhất của Thạch bà bà là con bạc tồi tệ, mặc kệ trong nhà già trẻ lớn bé, suốt ngày chỉ muốn tới sòng bạc để làm giàu, nếu về nhà thì đương nhiên là vì thua cuộc mới về lấy tiền.
Nhưng từ khi nương tử Thạch gia không có tiền xem bệnh, qua đời ít lâu sau đó thì trong nhà không có người nào có thể kiếm tiền, chỉ có Thạch bà bà cực khổ nuôi dưỡng hai đứa cháu nhỏ.
Nhưng đứa con này còn không bằng cả súc vật, về nhà lục lọi không được tiền liền đánh chửi trút giận lên đứa nhỏ, lão nương hắn ngăn lại mà hắn cũng không buông tha.
Cuối cùng bán cả ba người cùng một lúc cho môi giới Lưu, chỉ đổi được năm lượng bạc liền lại đi tới sòng bạc say sưa ở đó.
Đối với đứa con trai này, Thạch bà bà khóc đến mờ mắt, lòng đau như cắt, chỉ than thân trách phận bản thân mình rốt cuộc tạo ra nghiệt gì mới sinh ra một đứa tai hại như vậy.
Khi bị bán, Thạch bà bà hoàn toàn hết tình nghĩa với hắn, chỉ hi vọng có thể gặp được chủ nhân tốt bụng nào đó cùng mua ba bà cháu bọn họ.
Có thể cho bọn họ tiếp tục sống sót qua ngày, sau này có làm trâu làm ngựa cũng cam lòng.
Ai mà ngờ được, đợi mấy ngày, cháu gái nhỏ lại bị bán cho nơi dơ bẩn kia!
Môi giới Lưu lúc ấy nghĩ, bé trai của Thạch gia không còn nhỏ tuổi nữa, cũng có thể làm việc, nói không chừng có thể đưa đến những nhà giàu làm gã sai vặt.
Đối mặt với nương tử quản sự tới chọn người, bé trai này vừa hung dữ vừa ngang ngạnh, nhà người nọ đương nhiên sẽ không muốn mua một gã sai vặt không biết điều như vậy.
Đứa nhỏ cứ khăng khăng canh giữ ở bên cạnh muội muội, nãi nãi, cho nên liên tục bị ăn đánh.
Thấy tiểu nha đầu tóc vàng kia có thể giúp hắn lấy lại vốn liếng, môi giới Lưu tràn đầy hi vọng.
“Ai nha, ngài xem xem, nha đầu này lớn lên tay chân lành lặn, nếu không năm lượng đi.
”
“Không được, với dung mạo này thì nhiều nhất là ba lượng.
”
……
Phó Nguyệt và Tiêu Thái đứng ở bên ngoài đám người vây xem một lát, nghe thấy tin tức từ đám người nên từ từ cũng hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện.
Nhìn tiểu nha đầu nức nở tuyệt vọng cùng đứa trẻ quỳ rạp trên mặt đất với hơi thở thoi thóp, Phó Nguyệt tựa như nhìn thấy chính mình khi mới xuyên tới đây.
Chẳng qua may mắn là nàng gặp được phu nhân đời trước của Triệu phủ.
“Tẩu tử, bọn họ……” Tiêu Giản lôi kéo váy áo Phó Nguyệt, hơi lo lắng mà ẩn núp thân thể nhỏ bé của mình ra đằng sau.
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của hai tỷ tỷ ca ca kia, Tiêu Giản vừa sợ hãi vừa không đành lòng nhìn.
Cậu bé muốn giúp bọn họ, nhưng không biết nên làm gì bây giờ.
Nếu không có ca ca và tẩu tử, có phải bản thân mình cũng sẽ biến thành cái dạng này hay không? Lúc cậu ở nhà Tiêu đại bá mẫu cũng đã từng nghe thấy bọn họ bàn bạc với nhau, nói muốn bán hắn đi, chẳng qua ca ca bảo vệ sát sao nên bọn họ mới không thực hiện được ý đồ đó.
Phó Nguyệt xoa xoa lưng chàng trai nhỏ để trấn an, quay đầu nhìn vào mắt Tiêu Thái.
“A Thái ca, chúng ta vẫn luôn không lo liệu hết quá nhiều việc, vừa lúc mua thêm hai người giúp việc một chút đi.
”
“Ừ, nghe nàng.
” Tiêu Thái biết nương tử hắn lại mềm lòng, Phó Nguyệt vẫn luôn là cô nương tốt bụng lương thiện như vậy, giống như hiện tại, không khác gì ba năm trước đây.
Phó Nguyệt không nghĩ nhiều như vậy.
Nàng chỉ tự nhủ với chính mình, vừa lúc cửa hàng thiếu người, hiện tại có duyên gặp gỡ thì mua.
Rốt cuộc cách làm thức ăn trong cửa hàng cũng coi như một công thức bí mật, có khế ước bán thân trong tay thì không sợ người ta phản bội, đỡ phải lựa chọn người để thuê mướn.
Nàng tiến lên một bước, lạnh giọng hỏi: “Chỗ ta vừa lúc thiếu người quét tước nấu cơm cùng làm việc vặt, ba người này ta đều muốn mua thì hết bao nhiêu?”
Nhìn thấy có phu nhân tới cửa muốn mua người, đám già trẻ lớn bé vốn đang đứng ở kia thấy có gia đình đứng đắn tới mua liền vội vàng mở miệng chào hàng bản thân.
“Phu nhân ngài xem chúng ta đi, hai vợ chồng chúng ta chính trực khỏe mạnh, có thể làm việc.
” Một người đàn ông cất tiếng.
.