Sau hàng ngàn sự lựa chọn, cuối cùng Tiêu Giản lựa chọn một con chó nhỏ, Thạch Mãn chỉ yêu thích những con mèo con dễ thương và đáng yêu.
Thạch Dương xấu hổ gãi đầu chọn một con cáo.
Phó Nguyệt chấp thuận với từng đứa trẻ.
Tới ban đêm, Tiêu Thái ôm Phó Nguyệt cố ý nói: “Tiểu Nguyệt, có phải nàng thiên vị hay không.
Nàng thậm chí còn chẳng cho ta chọn một túi tiền nữa."
Sau khi đã ở bên nhau lâu, nàng cảm thấy đôi khi Tiêu Thái giống như một đứa trẻ ở trước mặt nàng vậy.
Phó Nguyệt duỗi cánh tay ra, vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Thái, tay còn lại nhéo mũi hắn nói: “Nói bậy bạ gì đó, cái túi tiền ngày trước chàng không tính đến phải không? Nếu chàng không muốn thì cứ trả lại cho ta đi."
Cái túi tiền mà Phó Nguyệt nhắc đến chính là cái thêu người cầm cung bắn con đại bàng mà nàng thêu cho Tiêu Thái trước đó.
Chiếc túi tiền nằm trên thành giường, Tiêu Thái rất nâng niu nó.
“Nếu nàng đã đưa nó cho ta rồi thì nó là của ta, chẳng có lý do gì để ta phải trả lại nó cả." Tiêu Thái ôm nàng thật chặt.
Phó Nguyệt hơi thấy nhột nhột, bị trêu chọc đến mức không thở nổi.
…
“Được rồi, chàng đừng làm loạn nữa, ta có việc muốn nói với chàng đây” Phó Nguyệt đẩy Tiêu Thái ra, đồng thời lấy khăn tay để lau mồ hôi.
Trời càng ngày càng nóng, hai người tranh cãi rất dễ đổ mồ hôi.
“Có chuyện gì vậy." Tiêu Thái quay sang một bên, chống tay lên đầu và nhìn nàng với ánh mắt sâu sắc.
Hai má Phó Nguyệt hơi ửng hồng, đôi mắt hoa đào ngấn nước, giống như đóa hoa râm bụt ngậm sương mai chờ được người hái.
Tâm trí của Tiêu Thái vẫn hướng về phía nàng.
Bàn tay thì vân vê lọn tóc của nàng, lắng nghe nàng nói.
Phó Nguyệt kéo lọn tóc đang xõa trên tay hắn ra, liếc hắn một cái rồi trách móc “Chàng đang làm gì thế."
“Ừ, ta đang nghe đây, nàng nói đi.”
Phó Nguyệt: “Thêu chữ thập của Lý Đình cần rất nhiều người làm.
Cái này dễ học mà giá thành lại không quá cao.
Nếu ta giới thiệu phương pháp này cho Trương thẩm và mọi người trong thôn thì sao?”
Những phu nhân ở trong thôn có rất nhiều thời gian, nhưng không có nhiều nghề thủ công và không biết cách kiếm tiền.
Nếu Phó Nguyệt thực sự có thể giới thiệu công việc thêu thùa này với người dân trong thôn.
Nó sẽ tạo điều kiện cho những phu nhân trong thôn kiếm được nhiều tiền hơn để phụ giúp cho gia đình của họ.
Mặc kệ có thể kiếm được tiền hay không? học thêm kỹ năng thêu thùa cũng có lợi.
Tiêu Thái không thể không thay đổi thái độ của mình và nghiêm túc hỏi: “Nàng thật sự muốn làm điều đó sao?."
“Đúng, Đình tỷ vẫn luôn tìm người, ít nữa ta sẽ nói chuyện với Trương thẩm trước.
Sau này, nếu những người trong thôn muốn làm cùng thì có thể đến tìm thẩm ấy, để thẩm ấy hướng dẫn thôn dân làm việc."
Trương thẩm là vợ của trưởng thôn.
Trong thôn cũng có uy tín nhất định.
Phó Nguyệt muốn người nào đó thay mình tiếp nhận công việc thay vì chính mình phải làm thêm việc.
Cửa hàng của nàng vẫn còn rất nhiều thứ mà nàng không giải quyết hết được.
Hơn nữa, gia đình trưởng thôn đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều.
Nàng muốn báo đáp lại khi có cơ hội.
Tiêu Thái ôm chặt Phó Nguyệt một lần nữa và thở dài một hơi thật sâu: “Tiểu Nguyệt, thật tuyệt khi gặp được nàng… Trương thẩm sẽ rất vui.”
Cho người ta một con cá không tốt bằng dạy người ta câu cá.
Phó Nguyệt: “Hai ngày nữa ta sẽ quay về thôn tìm Trương thẩm."
“Được, ta sẽ đi cùng nàng về”
“Ngủ thôi."
…
Vào buổi chiều ngày 26 tháng 6, sau khi cửa hàng bán hết hàng và đóng cửa.
Tiêu Thái và Phó Nguyệt cùng nhau trở về thôn An Bình.
Sau một tháng, cả thôn vẫn như vậy, không có gì thay đổi.
Sau khi Tiêu Thái đưa Phó Nguyệt tới cổng nhà trưởng thôn thì hắn đã tách ra đi thẳng tới sau ngọn núi.
Hôm qua hắn trở về có đặt một chiếc bẫy thú, hôm nay hắn phải đi kiểm tra..