Lý Đình cứ xác nhận mãi cùng Phó Nguyệt không được miễn cưỡng thân thể rồi mới phơi phới khuôn mặt mà rời đi.
Phó Nguyệt chịu chấp nhận làm một cái khăn voan đỏ, Lý Đình có thể ba hoa một chút ở trước mặt tri phủ phu nhân.
Hiện tại không đợi tri phủ phu nhân lại phái người tới cửa, Lý Đình chủ động đi qua đó.
Phó Nguyệt nổi danh thêu thùa đã sớm lan truyền rộng rãi ở thành Thạch Châu, đồ vật lấy hiếm làm quý, càng khó mời được Phó Nguyệt tự mình ra tay thì càng muốn có được thêu phẩm của nàng.
Tri phủ phu nhân hơi bất mãn một chút.
Ba lần bốn lượt mời như vậy mà tiệm vải Lý Ký vẫn chưa trả lời chắc chắn, tri phủ phu nhân liền hơi bực Lý Ký không biết tốt xấu, kéo theo việc cũng không hài lòng Phó Nguyệt làm bộ làm tịch.
Lần này Lý Đình chủ động tìm tới, tri phủ phu nhân liền để bà ngồi ở bên ngoài uổng công chờ đợi một hồi lâu.
Lý Đình cũng không so đo bà ta tính toán nhỏ nhặt, an ổn mà ngồi ở phòng khách uống trà.
Qua một hồi lâu, mới có một lão ma ma lại đây dẫn bà đi tới viện của phu nhân.
Làm bộ không thấy sự lạnh nhạt trên mặt tri phủ phu nhân, Lý Đình mở miệng phun châu nhả ngọc, dỗ dành nàng ta từ từ hòa hoãn lại tâm trạng.
Chờ đến khi biết mặc dù Phó Nguyệt thân thể không khỏe, nhưng vẫn tình nguyện kiên trì làm một cái khăn voan đỏ thêu hai mặt tỉ mỉ cho tri phủ phu nhân cùng tiểu thư, tri phủ phu nhân càng đắc ý vừa lòng.
Ở thành Thạch Châu, từ khi nổi danh sau yến hội của Uông lão phu nhân, nàng chính là người đầu tiên khiến tú nương này đồng ý nhận việc.
Có danh tiếng là người đầu tiên này cùng với sự cổ vũ của Lý Đình, tri phủ phu nhân rụt rè gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau, tri phủ phu nhân sai người tặng một ít nhân sâm, tổ yến và mấy đồ bổ dưỡng linh tinh, nói là cho Phó nương tử bồi bổ thân thể.
Đang êm đẹp đột nhiên nhận được quà của tri phủ phu nhân, Phó Nguyệt cũng chẳng hiểu ra sao.
Khăn voan đỏ kia còn chưa thêu được mũi nào.
Chờ đến khi Lý Đình sai người mang đến chỉ thêu và vải tơ lụa quý giá cho nàng, Phó Nguyệt mới biết rõ ngọn ngành câu chuyện.
Từ đáy lòng lại là cảm tạ Lý Đình lo lắng một phen.
An an ổn ổn qua ba tháng đầu, lại mời đại phu xem mạch cho một lần nữa, toàn bộ thân thể của Phó Nguyệt đều khỏe mạnh.
Người trong nhà trước đó còn lo lắng, hiện tại mới thả lỏng.
Tiêu Thái nhân một hôm rảnh rỗi liền một mình trở về thôn nói tin tức tốt này cho trưởng thôn cùng sư phụ.
Tiêu Thái dẫn theo bầu rượu tới trước mộ của cha mẹ.
Nhổ sạch cỏ trước mộ gia gia, nãi nãi và cha mẹ, Tiêu Thái dựa vào tấm bia của cha mẹ rồi ngồi xuống.
Trước hết hắn rót một ly rượu rồi đổ chiếu vào mặt đất, sau đó lại rót đầy một ly rượu nhỏ đặt ở trước mộ bia.
Trầm mặc mà ngồi một lúc lâu, một trận gió phất qua.
Bầu trời dần dần tối sầm, thôn trưởng cùng sư phụ còn đang đợi hắn trở về dùng cơm.
Tiêu Thái ngơ ngẩn mà nhìn sau núi, đột nhiên uống cạn một hơi ly rượu vừa rót cho chính mình.
“Cha, nương! Con sắp làm cha rồi.
”
Tiêu Thái có thể uống rượu, nhưng khi ở một mình sẽ không uống nhiều.
Nhưng lúc này, hắn lại rót đầy một ly cho chính mình.
“Hiện tại chúng con sống ở trong thành, Tiểu Nguyệt rất lợi hại, mỗi tháng có thể kiếm được hơn trăm lượng.
Hiện tại A Giản cũng đi học ở trường tư thục, phu tử cũng khen ngợi đệ ấy……”
Cửa hàng làm ra bánh kem là kiếm nhiều tiền nhất, năm lượng một cái, lợi nhuận kếch xù.
Mặc dù đơn hàng kế tiếp vẫn liên tục được đặt nhưng vì thân thể của Phó Nguyệt nên cố ý bớt nhận đơn đặt hàng, song mỗi tháng vẫn kiếm được không ít.
“Nương tử con mang thai, về sau có thể con sẽ ít về thôn săn thú và gặp mọi người.
” Tiêu Thái nhìn thật sâu vào tấm bia trên mộ cha mẹ, quỳ xuống dập đầu, “Cha mẹ, nếu các người dưới suối vàng có biết, xin phù hộ vợ con con bình an!”
Phu nhân mang thai sinh con, là đi một chuyến tới quỷ môn quan.
Không chỉ Tiêu Giản lo lắng.
Mà chính Tiêu Thái từng tận mắt tiễn biệt mẫu thân, trong lòng cũng sợ hãi.
.