“Ai tới thế?” Phó Nguyệt hỏi Tiêu Thái vừa mới đi vào.
“Đại công tử Uông phủ có chuyện nên tìm tới cửa, Tiểu Nguyệt, nàng theo ta xuống dưới đi.
”
Phó Nguyệt: “Được, vậy mọi người cứ ăn trước đi.
”
Tôn tường minh lắc đầu một cái, “Các ngươi cứ đi đi, chúng ta chờ ngươi quay lại.
”
“Đúng vậy, phu nhân mau đi đi, chúng ta không gấp.
”
Tiêu Giản cũng gật đầu, ưỡn ưỡn bụng nhỏ: “A Giản chờ ca ca tẩu tẩu.
”
Phó Nguyệt cười đứng dậy, được Tiêu Thái đỡ tới thư phòng.
Trên đường đi, nàng đã nghe Tiêu Thái nói rõ ý định của Uông Anh Lượng.
Uông phủ từng giúp nàng một lần, chuyện này cũng không có gì to tát.
Phó Nguyệt: “Không biết ngày mai cần bánh ngọt lúc nào?”
Uông Anh Lượng cũng tự biết có chút miễn cưỡng: “Có hơi gấp một chút, ngọ yến ngày mai cần.
”
Phó Nguyệt tính toán thời gian một chút: “Có thể, ngày mai huynh phái người tới lấy trước giờ ngọ là được.
”
“Bà chủ Phó đúng là đã giúp mỗ một việc lớn.
” Uông Anh Lượng thi lễ thêm cái nữa.
Vậy coi như không bị tiểu đệ hỏi nữa rồi.
“Nào có nào có.
” Phó Nguyệt đáp lễ.
Xác nhận đơn giản về dạng bánh ngọt và thời gian lấy bánh xong, Tiêu Thái tiễn bọn họ ra cửa.
Mùi canh cay nồng nóng bỏng từ phòng cách vách, cho dù cách một cánh cửa cũng có thể bá đạo chui vào mũi mọi người.
Uông Anh Lượng ngửa đầu ngửi một cái.
Hắn bận rộn cả ngày quay về Thạch Châu thành, sau khi về đến lại tới Tiêu gia đặt bánh ngọt, cơm tối còn chưa kịp ăn.
Lúc này lại bị mùi thơm này thu hút, hắn không nhịn được hiếu kỳ hỏi: “Thứ gì mà có mùi nồng như vậy?”
Tiêu Thái nói bằng giọng lãnh đạm: “Thê tử của ta làm món mới.
”
Nghe kĩ thì trong đó còn có chút khoe khoang không muốn để người khác biết.
“Món mới? Bà chủ Phó lai chuẩn bị ra bánh ngọt gì mới sao?” Mỗi một loại bánh ngọt Tiêu gia mới ra, Uông gia đều thử qua.
Uông Anh Lượng cũng coi là người thích ăn ngon, một tửu lầu trong nhà được giao cho hắn xử lý.
“Không phải bánh ngọt, chỉ là một món ăn dùng dụng cụ ăn uống kiểu mới.
”
“Vậy ư? Không biết ta có may mắn được nhìn trước một chút không?”
Uông Anh Lượng bị hắn nói trúng suy nghĩ, dừng bước, nhìn Tiêu Thái bằng ánh mắt mong đợi.
Tiêu Thái không biết làm sao, chỉ có thể đưa chủ tớ ba người này lộn lại.
Thường Nhạc đứng sau chót bĩu môi một cái.
Gia nhà hắn là công tử giàu sang vô song, có món gì ngon mà chưa từng thấy, chưa từng ăn.
Tiêu gia này có thể có món gì mới chứ.
Hắn đã hoàn toàn quên lần nào đại công tử ban thưởng bánh ngọt cho người dưới, luôn là hắn cướp nhiều nhất.
Phó Nguyệt đã ngồi lại bàn, mọi người cười cười nói nói đồng thời chờ Tiêu Thái quay lại tiếp tục mở tiệc.
Thấy Tiêu Thái quay lại còn dẫn theo đại công tử Uông phủ.
Tất cả mọi người đứng lên một cách thiếu tự nhiên.
Thấy tình cảnh trong phòng, Uông Anh Lượng cũng phát hiện ra là mình đường đột.
Nhưng cửa vừa mở ra, hương thơm của thức ăn càng quyến rũ người hơn, hắn giương mắt nhìn chiếc nồi nóng hổi nhưng lại có hình dáng quái dị kia.
Phó Nguyệt ngầm thở dài.
Nếu ngày thường thì không sao, mời Uông Anh Lượng cùng vào tiệc là được.
Nhưng hôm nay là sinh nhật của Tiêu Giản, nếu vì chiêu đãi Uông Anh Lượng mà khiến sư phụ và mấy người Thạch bà bà cảm thấy nặng nề thì trong lòng nàng cũng không thoải mái.
Ăn lẩu phải là người một nhà cùng ăn mới tự nhiên thoải mái.
Cũng may, Uông Anh Lượng nhận ra mình thất lễ xong cũng giả bộ chẳng qua là tới nhìn qua một cái, cũng không định ngồi vào.
“Mới vừa rồi ngửi được mùi thơm như vậy thực sự không nhịn được tò mò, đã quấy rầy rồi, uông mỗ xin cáo từ.
”
“Chậm bước.
” Phó Nguyệt gọi Tiêu Thái mang cái nồi đồng còn lại tới.
“Nếu uông công tử không chê chẳng bằng mang cái nồi khác về nếm thử chút đi.
”
Mắt Uông Anh Lượng sáng lên.
“Thứ này gọi là lẩu, chỉ cần đốt gỗ than trên cái đế là có thể vừa nấu vừa ăn, muốn ăn cái gì thì nhúng cái đó, vừa ngon vừa tiện.
”
Phó Nguyệt bình tĩnh nói từng cái một về lẩu cho Uông Anh Lượng nghe.
.