Tiêu Giản ngoan ngoãn đưa tay cho bà: "Thím Trương, A Giản không lạnh.
Thím sờ thử đi, tay của cháu ấm lắm."
"Không lạnh là tốt rồi.
Đợi lát nữa thím đưa cháu đi tìm mấy đứa Đại Ngưu đi chơi nhé."
Tiêu Giản gật gật đầu.
Con trai cả Tôn Thế Lễ cũng tới, hắn dắt Tiêu Thái tới chỗ để xe ngựa.
Tiêu Thái nhìn về phía Phó Nguyệt: "Ta đi để xe, các nàng vào trước đi."
Phó Nguyệt gật đầu, Thạch Mãn đi tới đỡ nàng chậm rãi đi vào sân.
Trước tiên, Trương thẩm mang Tiêu Giản đến chỗ bọn Đại Ngưu đang chơi trong phòng, cứ để bọn chúng tự do chơi.
Sau đó bà trở Lai gian phòng ở chính đường, đem chậu đựng đầy than đẩy tới gần Phó Nguyệt, để tiện cho nàng sưởi ấm.
Phó Nguyệt cởi áo choáng trắng bên ngoài, Thạch Mãn lưu loát tiếp nhận.
Mặc dù nàng đang mang thai, nhưng nàng trang điểm và ăn mặc vẫn vô cùng xinh đẹp.
Vì đang mang thai, ban đầu Phó Nguyệt ngồi yên không nói lời nào, nhưng khí chất lạnh lùng trong trẻo đã nhu hòa đi không ít.
Nhóm người phu nhân ngồi đây nhìn thấy dung nhan của nàng, sau đó nhìn nha hoàn hầu hạ đứng bên cạnh nàng, tất cả không khỏi ngậm miệng lại.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên.
Phó Nguyệt lôi kéo Thạch Mãn ngồi xuống, Trương thẩm tươi cười đánh vỡ bầu không khí có chút ngượng ngập này: "Cháu có cảm thấy ám áp chút nào chưa?"
Phó Nguyệt: "Thím Trương, thím đừng vội.
Thím cứ ngồi xuống trước đã."
Trương thẩm đã mở miệng, những người khác cũng phụ họa nói theo: "Tiểu Nguyệt, cái thai này của cháu chắc cũng phải sáu, bảy tháng rồi đi."
Phó Nguyệt đưa tay lên bụng, khách khí cười nói: "Bảy tháng, ánh mắt của thím thật tốt."
"Ha ha ha, đó là vì bốn con dâu của thím đều do thím chăm sóc."
Không khí thoải mái hơn trước, mọi người cùng hàn huyên với nhau: "Đoán chừng là tháng hai, tháng ba năm sau sẽ sinh đi.
Đứa nhỏ này tới thật đúng lúc, cũng không khiến mẹ phải chịu khổ."
"Còn phải nói! Năm đó ta không tốt lắm, tiểu tử nhà ta chui ra vào mùa hè, trời nóng khủng khiếp, hại ta mắc bệnh sởi nữa này."
Phu nhân mà tán ngẫu với nhau thì chủ đề cũng chỉ xoay quanh mấy đứa nhỏ thôi.
Có thím còn muốn hỏi cửa hàng trong thành của gia đình nàng sinh ý thế nào, tiểu nha hoàn bên người nàng có phải là mua về hay không....
Phó Nguyệt khẽ cười đánh thái cực, nàng chỉ đối đáp một hai câu rồi thôi, những câu không muốn trả lời nàng giả vờ không nghe hoặc không hiểu.
Vả lại Trương thẩm còn ở bên cạnh chăm nom, nên những người khác cũng không thể truy hỏi quá nhiều, chỉ có thể cười cười bỏ qua.
Một lát sau, Thôi Đào Nhi tiến vào: "Nương, trù phòng đã chuẩn bị tốt món ăn, nương tới xem thế nào.
À còn nữa, lúc nãy cha muốn tìm người để bàn chuyện."
Hôm nay hai cô con dâu Thôi Đào Nhi và Vương Thục mang theo mấy người am hiểu việc bếp núc tới lo liệu việc ở trù phòng.
Trương thẩm kéo nàng qua, nói: "Cũng được, để ta đi nhìn xem.
Vậy con ngồi đây nói chuyện với các thím, tiện thể nghỉ ngơi một lúc."
Tính cách Thôi Đào Nhi lanh lẹ, có nàng ở chỗ này lo liệu chuyện xã giao, cũng có thể chiếu cố Phó Nguyệt.
Thôi Đào Nhi mỉm cười gật đầu, nàng trực tiếp ngồi xuống chỗ của Trương thẩm: "Được rồi, vậy cháu đành phải ở lại đây, cùng mọi người hàn huyên nói chuyện nhé."
Mọi người nói về rất nhiều chuyện trong thôn, đã lâu rồi Phó Nguyệt chưa quay lại thôn, nên nàng rất thích thú lắng nghe."
Thôi Đào Nhi rót một chén trà, vừa uống vừa ngồi nói chuyện với mọi người, nàng còn thường xuyên giải thích cho Phó Nguyệt người trong câu chuyện là ai.
Một lát sau, có người không nhịn được tò mò mà chuyển đề tài tới Tôn gia.
Tròng mắt bà ta vừa chuyển, vừa lén lén lút lút cố ý hỏi Thôi Đào Nhi: "Đào Nhi, hôm nay là ngày em rể cháu thành hôn thật à?"
Đối với cách làm người của bà thím này, Thôi Đào Nhi cũng không xa lạ gì.
Nàng không khách khí, vẻ mặt xem thường hỏi ngược lại: "Nếu như không phải tiệc đón dâu, thì thím tới nơi này ăn cơm gì?"
Nhóm phu nhân nghe thấy lời này của nàng, đều nở nụ cười.
Bà thím kia cũng không tức giận, mà còn ghé người sát vào một ít, thần thần bí bí hạ giọng nói: "Nghe nói sau này cậu ấy muốn dẫn vợ vào thành ở không phải sao?".