Nhìn bộ dáng suy yếu của Phó Nguyệt, Tiêu Thái đau lòng mà đỏ cả mắt, hận không thể tự mình thay thế nàng.
Tiêu Thái bắt lấy tay Phó Nguyệt, bao bọc ở trong lòng bàn tay mình, không nhịn được hôn lấy hôn để, khàn khàn lẩm bẩm: “Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt.”
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Phó Nguyệt lấy lại tinh thần.
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tiêu Thái, tựa hồ còn khó coi hơn cả nàng, không nhịn được liền cố cười nói: “A Thái ca, ta không sao đâu.
Qua cơn đau kia thì không có việc gì nữa.”
Rõ ràng là Phó Nguyệt đang thống khổ lại còn cười an ủi hắn, Tiêu Thái vùi đầu ở cổ Phó Nguyệt, giọng khàn khàn nói: “Tiểu Nguyệt, ta về sau không sinh.
Không bao giờ sinh nữa!”
Cảm nhận được một chút ướt át, Phó Nguyệt nghiêng đầu cọ cọ vào hắn.
Đã qua giờ Tý.
Lý bà bà cười nói: “Vị trí thai của phu nhân thuận, thân thể cũng khỏe mạnh, có lẽ cũng sinh nhanh thôi.
Thạch tẩu tử, bà đi nấu chén đường đỏ trứng gà đi, cho phu nhân bồi bổ thể lực.”
“Được, ta sẽ bảo tiểu nha đầu đưa tới.”
Thạch Mãn còn nhỏ tuổi, Thạch bà bà liền sai cô bé làm việc ở phòng bếp.
Thạch bà bà mở cửa phòng ra hô: “A Dương A Mãn, nấu thêm một chén đường đỏ trứng gà bưng tới.”
“Vâng!” Thạch Dương nhảy dựng lên, từ chính đường chạy như bay đến trong phòng bếp.
Chỉ một lát đã nấu xong, Thạch Mãn bưng chén đưa đến trước cửa đông phòng, Thạch bà bà tiếp nhận.
Tiêu Thái đỡ Phó Nguyệt ngồi dậy, chính mình ngồi ở sau lưng nàng, cho nàng dựa vào.
Tiêu Thái quàng tay từ sau lưng Phó Nguyệt, muốn bón cho nàng ăn.
“A Thái ca, để ta tự làm đi.” Trong phòng đám người Thạch bà bà đang cười nhìn bọn họ, Phó Nguyệt đỏ mặt ngượng ngùng.
“Tiểu Nguyệt, để ta làm chút gì đó đi.” Tiêu Thái không cho.
Hắn không thể thay thế nương tử giảm bớt thống khổ khi sinh con cái, hắn cũng không biết đỡ đẻ.
Nếu không làm việc gì hỗ trợ, Tiêu Thái cảm thấy chính mình quá vô dụng.
Nhìn thấy sắc mặt Tiêu Thái nặng nề tự trách mình, Phó Nguyệt đỏ mặt không cự tuyệt, há cái miệng nhỏ ăn hết.
Kỳ thật nàng cũng không muốn ăn uống, nhưng Lý bà bà nói rất đúng, phải bổ sung thể lực mới có thể tiếp tục duy trì.
Phó Nguyệt vẫn buộc chính mình nuốt xuống.
Trong phòng rõ ràng có rất nhiều người đứng đó, hai vợ chồng Tiêu Thái lại tự nhiên như ở trong thế giới riêng.
Nương tử Lý gia nhìn bọn họ động viên nhau, hâm mộ không thôi.
Lúc nàng sinh con, nam nhân của nàng năm đó không hề ân cần như vậy.
Haiz, cùng là người với nhau mà khác mệnh.
Ăn xong một chén, Phó Nguyệt lại nằm xuống lần nữa, chịu đựng từng đợt, từng đợt đau đớn.
“Sáu ngón rồi!”cả người Phó Nguyệt tựa như vừa được vớt trong nước lên.
……
“Tám ngón tay rồi! Phu nhân, cố gắng một chút, sắp thấy đầu đứa bé rồi!”
“A……”
Phó Nguyệt bắt lấy Tiêu Thái, ngón tay bấu thật sâu vào da thịt, lợi cắn chặt.
Lo lắng Phó Nguyệt quá đau cắn thương chính mình, Tiêu Thái nhét tay mình vào miệng nàng.
Mùi máu tanh truyền đến, Phó Nguyệt khôi phục tỉnh táo một chút.
Nàng lắc lắc đầu, nhả bàn tay của Tiêu Thái ra, có thể thấy rõ dấu răng thật sâu.
Phó Nguyệt không nỡ tiếp tục cắn hắn, ánh mắt ý bảo mảnh vải bên cạnh.
“Không sao đâu, nàng cứ cắn đi.” Cơn đau đớn ít nhất sẽ giúp hắn có một chút đồng cảm bản thân mình cũng bị đau với nàng.
Chỉ chốc lát sau, cơn đau từng cơn tăng lên, Phó Nguyệt cũng bất chấp những việc khác.
“Phu nhân dùng sức đi! Đầu ra rồi!”
……
Từng tiếng hô đau thảm thiết truyền ra khỏi căn phòng phía đông, truyền vào tai mọi người.
Từng chậu máu loãng được Thạch bà bà mang sang đổ đi, lặp đi lặp lại, tại chính đường, Thạch Dương, Tôn Trường Minh không nhịn được lo lắng mà đứng ở trong viện chờ.
Đêm qua, bình minh tới, ánh mặt trời nhô lên, tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào mặt đất.
“Oa!”
Tiếng khóc nỉ non của trẻ mới sinh vang vọng trong toàn viện.
“Sinh! Sinh rồi!”
Người ở trong lẫn ngoài chờ sinh sản thở dài nhẹ nhõm một hơi, tươi cười đón tia nắng ban mai vừa xuất hiện.
Một sinh mệnh mới ra đời, luôn khiến người ta vạn phần vui sướng cùng chờ mong..