Đầu tháng tư, Ngô thúc lại dẫn theo Diệp An đến chơi, Thạch Dương không thấy kỳ quái nữa.
Sau khi dẫn người vào nhà chính, cậu lẳng lặng rời đi.
Những nơi quen thuộc, con người quen thuộc.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Ngô thúc nhìn hai phu thê điềm tĩnh yên lặng này, thầm gật đầu.
Ông thấy hai đứa nhỏ này cũng không phải đồ ngốc, từ hai lần gặp trước đó, hai người cũng có thể đã đoán ra lai lịch bọn ông.
Nhưng lúc này Tiêu Thái cùng Phó Nguyệt đều không tỏ vẻ xum xoe, rất bình tĩnh.
Huống chi mấy ngày nay bọn họ cũng không chỉ ngồi đợi.
Theo tin tức nghe ngóng được từ các hộ gia đình cùng khác gần Tiêu gia và người trong thôn Bình An, bọn họ cũng biết được nhiều hơn.
Nói tóm lại, nếu lão gia biết đã tìm được thân nhân không tồi thế này, nhất định cũng có thể an ủi được đôi chút.
Ngô Thúc bỏ tách trà xuống, chủ động nói: "Không ngại thì chúng ta lấy ngọc bội ra kiểm tra trước đi."
Tiêu Thái gật đầu đồng ý, lấy ngọc bội từ trong ngực ra để trên bàn.
Ngô Thúc cũng đưa miếng ngọc ông mang đến để cùng một chỗ.
Hai miếng ngọc thạch xanh trắng ôn nhuận giống hệt nhau.
Chỉ có mặt sau của một miếng khắc chữ "Cẩm", còn miếng kia lại khắc chữ "Trạch".
Chỉ cần nhìn sơ qua kiểu dáng và tính chất, trong lòng mọi người đã có kết luận.
Cố nhân này xem như là tìm đúng người rồi.
Ngô Thúc đến gần, đưa phần đáy hai miếng ngọc bội lại gần nhau.
Các đường nét ban đầu của hai miếng ngọc được nối với nhau thành hình chiếc lá.
Nếu bị tách ra, chỉ tưởng là hoa văn vốn có của miếng ngọc, không nhìn ra hình dạng gì.
Cho nên ban đầu Tiêu Thái chưa từng chú ý qua.
Ngô thúc cười: "Quả nhiên như vậy."
Ông chỉ vào đường vân nối liền thành hình chiếc lá giải thích cho Tiêu Thái và Phó Nguyệt: "Hai miếng ngọc này, lúc đầu được làm ra từ một miếng ngọc.
Thợ thủ công dựa theo hình dáng hoa văn vốn có của lá cây tiến hành cắt mài thành hai miếng khấu bình an giống nhau."
"Chúng nó như một vật tượng trưng cho người thừa thế của Diệp gia, một miếng cho ca ca Diệp Trạch, cũng chính là lão gia của bọn ta, một miếng cho muội muội Diệp Cẩm.”
Tiêu Thái: "Cũng chính là nương của ta."
Ngô thúc thở dài: "Đúng."
Đáng tiếc giờ ngọc đã tìm được, người lại không còn.
Tiêu Thái ngơ ngẩn nhìn hai miếng ngọc trên bàn.
Nương hắn thật sự là Diệp Cẩm.
Nương cũng có người thân, có ca ca nhớ mong.
Trầm mặc trong chốc lát, Tiêu Thái đưa tay lấy miếng ngọc cất lại vào trong lồng ngực, để lại vị trí cũ.
Ngô thúc thấy vậy, cũng cất một miếng ngọc khác.
Miếng ngọc này tượng trưng cho thân phận của lão gia, nên giữ gìn cẩn thận, đợi sau khi về kinh còn phải trả lại cho ngài ấy.
So với miếng ngọc này lão gia còn có nhiều thứ có giá trị hơn.
Nhưng đây là tín vật xác định thân phận của muội muội ruột, lão gia luôn bảo quản cẩn thận.
Nếu không phải lúc này thu được manh mối, lão gia lại không thể tự mình đến, hắn cũng luyến tiếc giao ngọc cho ông.
Lý Cẩm chính là Diệp Cẩm, Tiêu Thái, Tiêu Giản chính là cháu trai ruột của lão gia nhà ông, đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Tìm kiếm ba năm cuối cùng cũng kết thúc, Ngô thúc thở phào nhẹ nhõm.
Ông ôn hoà cười nói: "A Thái, ta gọi ngươi là A Thái được không?"
"Ngô thúc ngài cứ nói." Tiêu Thái gật đầu.
"Vậy thân phận chúng ta coi như đã xác định.
Khi ta tới, lão gia từng nói, nếu tìm được hy vọng các ngươi cùng ta vào kinh, một nhà đoàn tụ."
Phó Nguyệt hơi nhíu mày nhìn về phía Ngô thúc.
Hiện giờ đã xác định thân phận của hai bên, còn những chuyện khác bọn họ vẫn chưa hiểu rõ, tuỳ tiện vào kinh chỉ sợ không ổn.
Nàng không nói gì, lại nhìn về phía Tiêu Thái.
Trong lòng Tiêu Thái hiển nhiên cũng thận trọng, hắn trầm giọng nói: "Việc này không vội, trước hết ta muốn biết tại sao nương ta lại một mình ra khỏi phủ.".