Ném xong, bà lại vội vàng nhặt bình sứ lên, đau lòng mà xem xét.
Đừng có vỡ nhé, đây đều là mua bằng tiền đó!
Cái chai vẫn lành nguyên, Thôi Hạnh Hoa thả lỏng người, cất gọn đồ vật một lần nữa.
“Bà nương kia của con cũng thế, thấy người nhà khó coi, nam nhân của mình cực khổ ra ngoài làm việc mà cũng không biết thương con gì cả.”
Trách móc lão già xong, Thôi Hạnh Hoa lại bắt đầu trách móc con dâu ở trước mặt nhi tử.
“Cả ngày nó ở nhà không làm gì cả, cũng không biết lấy chút tiền ra trợ cấp mua đồ trong nhà.
Bảo nó bỏ hai đồng ra mua thịt để cả nhà ăn một bữa ngon mà làm như muốn xẻo thịt nó ấy, keo kiệt bủn xỉn.”
Thôi Hạnh Hoa mơ ước của hồi môn mà Từ thị mang lại đây không phải một hai ngày, khi cưới nàng ta về đã có ý định này rồi.
Đáng tiếc Từ thị cũng không phải kẻ ngốc, cất kỹ tiền và của hồi môn.
Khi nào cao hứng mới móc ra một ít để đuổi Thôi Hạnh Hoa đi.
Nếu phải kể đủ loại “Tội lỗi” của con dâu, Thôi Hạnh Hoa có hẳn một cái sọt chuyện muốn nói với nhi tử.
Tiêu Đại Bảo không kiên nhẫn nghe nương hắn nói những chuyện nhỏ nhặt trong nhà, đứng dậy ngắt lời bà: “Nương, con về phòng ngủ.”
“A? Ta còn chưa nói xong.”
“Khiêng hàng một ngày, mệt mỏi rồi.”
Nghe thấy nhi tử kêu mệt, Thôi Hạnh Hoa cũng không lôi kéo hắn nói chuyện nữa: “Vậy Đại Bảo con mau về phòng nằm đi.
Hai người làm việc tốn sức, ngày mai buổi tối nương xào thịt cho con ăn nhé!”
Tiêu Đại Bảo hờ hững lên tiếng, xoay người trở về sương phòng phía đông.
Hắn súc miệng thật nhanh rồi nằm vào trên giường, nghiêng người nhắm mắt lại ngủ.
Từ thị ở trong phòng đợi hắn đã lâu, không ngờ là hắn trở về vừa ngả đầu liền ngủ.
Từ thị mở miệng hỏi: “Nương giữ chàng lại hồi lâu, nói gì đó?”
“Không có việc gì.”
Đối với việc nương hắn bảo hắn cưới một nương tử tư sắc bình thường trở về, Tiêu Đại Bảo cũng không có quá nhiều hứng thú, lúc về phòng cũng ít khi nói chuyện phiếm cùng nàng ta.
Cả phòng an tĩnh, chỉ còn lại hô hấp nhàn nhạt của hai người.
Từ thị trợn mắt nhìn nóc giường, một lát sau, tay nhỏ di chuyển leo lên eo của Tiêu Đại Bảo, chậm rãi sờ ở phía trước.
Tiêu Đại Bảo nhíu nhíu mi, rồi xê dịch ra bên ngoài.
Hắn kéo tay Từ thị ra, bình tĩnh nói: “Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai ta còn phải làm việc.”
Mặt Từ thị đỏ rần, tức giận đến mức xoay người đưa lưng về phía hắn.
Đồ ngốc không biết hưởng thụ!
Tiêu Đại Bảo giả vờ như không biết hành động của nương tử sau lưng, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Thôi Hạnh Hoa lôi kéo Từ thị lải nhải nói nhi tử vất vả.
Khi Từ thị gả vào đây, cũng muốn sinh hoạt cùng Tiêu Đại Bảo.
Sau khi nghe xong vẫn lấy hơn hai mươi đồng cho Thôi Hạnh Hoa đi mua thịt: “Để bồi bổ cho Đại Bảo ca.”
Thôi Hạnh Hoa cũng không chê ít, từ từ rồi đòi thêm.
Chờ đến khi buổi tối Tiêu Đại Bảo trở về, Từ thị cũng thông cảm cho hắn, nói mấy câu dịu dàng dễ nghe, cho hắn cầm nửa lượng bạc để hắn chi tiêu bên ngoài.
Mới đầu Tiêu Đại Bảo không chịu nhận, nhưng Từ thị khuyên bảo, trong túi có bạc mới không lo lắng…… Cho hắn đủ thể diện, lúc này Tiêu Đại Bảo mới tiếp nhận, hai người liền cùng nhau vượt qua một đêm tình ái hòa hợp.
Từ đó về sau, Từ thị liền thường thường lén trợ cấp cho Tiêu Đại Bảo, Tiêu Đại Bảo cũng càng dịu dàng hơn với nàng so với trước, cũng nói chuyện nhiều hơn.
Ngoài nương tử này ra, trong nhà dần dần có chút bạc tiết kiệm, Thôi Hạnh Hoa thấy nhi tử vất vả thường thường lén cho hắn mấy đồng, bảo hắn tự mua một ít đồ ăn ở trong thành mà ăn.
Còn về phần tiền bạc mà Tiêu Đại Bảo vác hàng ở bến tàu kiếm được, Thôi Hạnh Hoa cũng không cần, bảo hắn tự cầm lấy.
Trên bến tàu, chung quy lại vẫn là nhi tử của chính mình, thấy Tiêu Đại Bảo làm việc chậm rì rì, người dường như mệt gầy.
Về sau Tiêu Cường bảo hắn sớm nghỉ ngơi trở về trước, còn ông lại làm thêm một canh giờ nữa, không cần chờ ông..