Trương thẩm nhìn Nhu Nhu mà thấy thích, chốc lát lại ôm lấy bé.
Cũng may Nhu Nhu nể mặt, vẫn ngoan ngoãn không khóc nháo.
Chơi trong chốc lát, Nhu Nhu buồn ngủ rồi, híp mắt, bĩu môi hừ nhẹ.
Phó Nguyệt ôm bé qua dỗ ngủ, đắp cho bé một chiếc chăn mỏng.
Bọn họ đi đến phía bên kia nhà chính nhẹ giọng nói chuyện phiếm.
Trương thẩm uống trà, đột nhiên cười rộ lên nhìn về các nàng: "Mấy đứa nghe nói chuyện của Tiêu Đại Bảo chưa."
Gần một tháng nay Phó Nguyệt không quay về thôn, nhưng Tiêu Thái vẫn quay về thăm sư phụ hai lần rồi, sẵn tiện săn thú luyện tập.
Nhưng khi về hắn cũng không nói cho nàng trong thôn xảy ra chuyện gì.
Tiêu Thái không phải không nói, là thật sự không biết.
Hắn đi lại vội vàng, chỉ tiện đường thăm trưởng thôn, không tán gẫu việc nhà với người trong thôn.
Mà sư phụ Tôn Trường Minh sống trên núi đã lâu, đương nhiên cũng cũng không biết đề tài bàn tán trong thôn.
Về phần nương tử của Thế Thịnh, sau khi cưới vài ngày nàng cùng Tôn Thế Thịnh chuyển vào thành ở, người trong thôn đa số đều không biết.
Nàng mờ mịt nhìn nương và Phó Nguyệt.
Trương thẩm giải thích cho con dâu một câu: "Chính là đứa con của đại phòng Tiêu gia, không phải là thứ gì tốt!"
Nương tử Thế Thịnh gật đầu.
Trương thẩm tiếp tục nói: "Hai con không ở trong thôn nên không biết, gần đây một nhà Tiêu Đại Bảo làm ầm ĩ đó."
"Hắn không nên thành thật làm ruộng trong thôn sao?" Phó Nguyệt nghi hoặc.
Hình phạt lúc trước đặt ra không kết thúc nhanh như vậy đi?
Trương thẩm cười rộ lên: "Không phải cái này, đất, nhà hắn cũng đang trồng mà.
Bà ghé sát lại, thần thần bí bí nói: "Tiêu Đại Bảo lén lút có ngoại thất trong thành!"
Phó Nguyệt cùng nương tử của Thế Thịnh: "????"
Trương thẩm cho Phó Nguyệt một ánh mắt: "Không ngờ đi.
Nhìn bộ dáng u ám xấu xa kia của Tiêu Đại Bảo, ai có thể nghĩ được hắn lại có thể có can đảm nuôi nữ nhân bên ngoài."
Phó Nguyệt: "Vâng, không nhìn ra.
Con nhớ hắn vừa mới cưới thê vào năm trước mà, lúc này mới bao lâu a?"
"Cũng không phải!"
Nghĩ đến Từ thị khóc nháo một trận, Trương thẩm thở dài: "Con gái của Nhân Hoàng Hoa gả cho hắn, nghe nói còn trợ cấp cho nhà Tiêu Đại Bảo không ít tiền bạc.
Mà tiền nuôi nữ nhân bên ngoài, Tiêu Đại Bảo vẫn dùng tiền Từ thị cho hắn!"
Phó Nguyệt ghê tởm với việc làm của Tiêu Đại Bảo.
Nương tử Thế Thịnh nghe cũng có chút tức giận, nếu Thế Thịnh dám làm ra loại chuyện này, cha nàng nhất định phải đánh gãy chân hắn.
Nương tử Thế Thịnh: "Vậy làm thế nào?"
Trương thẩm: "Trong nhà Từ thị có nhiều huynh đệ, nghe tin này, toàn bộ một nhà đều đến, bao vây Tiêu Đại Bảo đánh một trận.
Thôi Hạnh Hoa kêu gào đến mức ngoài ba dặm vẫn có thể nghe được."
"Khóc có tác dụng gì, ngăn cũng ngăn không được, Tiêu Đại Bảo bị đánh phải nằm đến bốn, năm ngày."
Phó Nguyệt nghiến nghiến răng, loại người vừa xấu lại biến thái chính là thiếu trừng trị.
Nương tử Thế Thịnh nhăn mặt nhíu mày: "Cha có đi khuyên can quản không?" Nàng có chút rối rắm, cha chồng nàng là trưởng thôn, chuyện lông gà vỏ tỏi trong thôn này đều quan tâm, nhưng người nhà kia nàng cũng cảm thấy nên đánh một trận để trút giận.
Trương thẩm uống một ngụm trà thấm giọng, bình tĩnh nói: "Khuyên cái gì mà khuyên? Nhà Từ thị dẫn trưởng thôn bọn họ đến đòi giải thích, đừng nói cha con, nhóm tộc lão Thôi gia đều ngại mất mặt không đến đây, chỉ nói Thôi Hạnh Hoa đã bị trục xuất khỏi tộc, gia đình này cũng không liên quan đến Thôi thị bọn họ."
"Về phần cha con, thôn chúng ta đuối lý, ổng cũng không có cách nào khác mở miệng cầu tình a." Thôn trưởng của Từ gia kia kỳ quái trào phúng bọn họ, mà bọn họ bị đuối lý chỉ có thể làm bộ nghe không hiểu, Trương thẩm nhớ lại hình ảnh lúc đó liền tức giận..