Có lẽ là đêm đó lời nói của Phó Nguyệt khiến trong lòng Tiêu Thái bất an, ngoài lúc muốn ra cửa, chỉ cần Tiêu Thái ở nhà thì vẫn luôn quấn quýt ở bên người Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt muốn gói bánh chưng, Tiêu Thái ngồi xổm bên người nàng chân tay vụng về học.
Phó Nguyệt muốn thử làm đồ uống, Tiêu Thái liền đoạt việc của Thạch Mãn, tự mình làm trợ thủ cho Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt muốn cho con bú, Tiêu Thái vẫn cứ…… Bị Phó Nguyệt đỏ bừng mặt trợn mắt lườm vài lần cũng ăn vạ không đi.
Thạch bà bà cùng Thạch gia huynh muội nhận thấy lão gia bám dính đối với phu nhân đều thầm cười vài lần.
Bọn họ cũng biết ý không bám lấy bên cạnh Phó Nguyệt, cho hai người có không gian ở cùng nhau lâu một chút.
Phó Nguyệt ôm con không chịu nổi, nàng giận dữ nói: “A Thái ca! Chàng đi làm chuyện của chàng đi.” Đừng có dùng dằng theo đuôi ta nữa.
“Nương tử à, ta chỉ cần nàng thôi, chỉ cần một mình nàng là đủ rồi!” Tiêu Thái lại bảo đảm cất lời thề son sắt.
Phó Nguyệt tức giận nói: “Ta biết rồi!”
Tiêu Thái ghé sát vào mặt nàng nghiêng nghiêng đầu hỏi: “Thật không? Nàng thật sự tin ta?”
“Tin tin tin!” Phó Nguyệt huơ huơ bàn tay nhỏ của Nhu Nhu rồi nhét cô bé vào ngực Tiêu Thái, “Chàng chơi với Nhu Nhu một lát, ta đi phòng bếp một chuyến, đừng đi theo đó!”
Phó Nguyệt để một tay lên vai Tiêu Thái đang định đứng lên đi theo, gằn giọng, hơi hung dữ nói: “Hiểu không?!”
Tiêu Thái ngừng bước chân, ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Phó Nguyệt mới vừa lòng mà nhanh chân rời đi.
Không được hai bước, nàng lại quay đầu lại, thấy Tiêu Thái vẫn cứ ôm con gái đứng tại chỗ, Phó Nguyệt cười gật gật đầu đi vào phòng bếp.
“A Mãn? Lại đây, ta mang ngươi đi làm trà sữa.”
“Vâng! Phu nhân ta tới đây.” Thạch Mãn vui sướng mà theo vào phòng bếp.
Lúc trước lão gia vây quanh phu nhân, nàng cũng chưa có cơ hội ghé sát vào xem phu nhân làm đồ uống ngọt ngào kia như thế nào.
nàng không nấu cơm được, chẳng lẽ làm đồ uống nàng cũng không học nổi sao?!
Tiêu Thái cùng Tiêu Nhu Nhu đối mặt với nhau, Tiêu Thái nhỏ giọng nói với con gái: “Nương con tin tưởng tâm ý của ta, cả nhà chúng ta sẽ luôn bên nhau!”
Bàn tay nhỏ của Nhu Nhu bị cha mình nắm lấy lay động, đột nhiên “Ha ha ha” cười rộ lên, Tiêu Thái cong mi mắt: “Đúng không, Nhu Nhu cũng tin tưởng đúng không! Nhu Nhu thật thông minh!”
Phó Nguyệt chuẩn bị đúng dịp Đoan Ngọ thì tung ra đồ uống mới.
Trong nhà gói bánh chưng, khẩu vị ngon hơn bên ngoài vài phần, ngoài việc để cho nhà mình ăn, còn phải đưa tặng cho mấy nhà thân quen, cho nên còn dư lại không nhiều.
Phó Nguyệt nghĩ nghĩ, bánh chưng còn thừa cũng không bán, quyết định tặng miễn phí cho những vị khách mua nhiều lần, coi như là hồi quỹ cho khách quen.
Chỉ tiếc là lá gói bánh chưng mà Trương thẩm đưa không đủ dùng.
Tiêu Thái khôi phục bình thường, không hề một tấc cũng không rời Phó Nguyệt nữa, hắn chủ động gánh vác nhiệm vụ này.
Phó Nguyệt: “Chàng trở về thôn hái thêm lá cỏ lau nhé?”
“Ừ.” Tiêu Thái gật đầu.
“Chàng có biết chọn lá không?”
“Chắc là không thành vấn đề, năm ngoái cũng là lần đầu tiên nàng đi hái còn gì.
Đến lúc đó ta sẽ đưa cho Trương thẩm nhìn xem.”
Phó Nguyệt ngẫm nghĩ lại một lát, sau đó để hắn trở về.
**
Ngày tết Đoan Ngọ, đồ uống mới cùng bánh chưng được đưa ra liền nhận được lời khen như nước.
Có vị khách ngồi nghỉ ngơi ở trên băng ghế mở ra bánh chưng ăn ngay tại chỗ, hương thơm ngào ngạt, sau đó uống kèm với một ly nước ô mai hoặc trà sữa, ba ngụm đã ăn hết một cái.
Thậm chí vì để được ăn tiếp, có người còn cố ý chạy tới mua thêm một ít thức ăn để được tặng kèm thêm bánh chưng.
“Ông chủ Tiêu, sao các ngươi không bán thêm bánh chưng đi? Ta tự bỏ tiền mua không được sao?”
Tiêu Thái bất đắc dĩ: “Cửa hàng nhà ta không có dự định bán bánh chưng, vốn dĩ cũng không gói nhiều.
Hiện tại phu nhân ta cũng nói phải tặng kèm thêm cho những người xứng đáng, cảm tạ mọi người đã hơn một năm quan tâm ủng hộ.”.