Các vị khách nghe xong cũng thấy thoải mái trong lòng, cho nên cũng không làm khó hắn nữa.
Cửa hàng Phúc Khí Điềm Phẩm có điểm tâm ngon, số lượng không nhiều, chỉ cần tới chậm một bước đều không dễ mua được.
Đây đã là thông lệ mà nhóm khách quen nắm được.
Trước khi rời đi, các vị khách còn cười nói: “Năm nay không có, sang năm Đoan Ngọ các ngươi chuẩn bị nhiều thêm một ít nhé.
Ta tự mình mua, ngươi xem mọi người đều thích, làm buôn bán nào có đạo lý có tiền mà không kiếm chứ.”
“Đúng thế, đúng thế.
Ta cũng đặt trước, đến lúc đó chắc chắn ta muốn mua nhiều một chút để ăn cho đã ghiền!”
“Làm con sâu thèm ăn trong ta trỗi dậy rồi đây này, đi đi đi, ta đi tới tửu lầu Khách Vân mua, nhà đó làm hương vị cũng không tồi.”
Tiêu Thái cười cười, cũng không ngăn cản các vị khách khứa.
Bởi vì Tiêu gia vừa mới bán nên một trong tứ đại tửu lầu ở thành Thạch Châu là Khách Vân hôm nay chật ních khách hàng, mua sạch sẽ số lượng bánh chưng mà bọn họ chuẩn bị trong ba ngày tới.
Từ trong miệng của các vị khách mà biết đến ngọn nguồn, Hồ chưởng quầy của tửu lầm Khách Vân cố ý buổi tối tới Tiêu gia bái phỏng.
Hồ chưởng quầy tới cửa, Tiêu Thái và Phó Nguyệt vẫn không hiểu ra sao.
Bọn họ không quen biết với Hồ chưởng quầy.
Hồ chưởng quầy lấy món quà nhỏ cùng một cái hồng bao mà chính mình mang đến đẩy qua.
Tiêu Thái nhìn hắn: “Hồ chưởng quầy đây là có ý gì?”
“Thật không dám giấu giếm, hôm nay bởi vì nhờ có cửa hàng nhà ngài nên tửu lầu nhà chúng ta đã bán hết sạch bánh chưng theo kế hoạch.
Hiện tại đám tiểu nhị còn đang thức đêm để gói cho ngày mai nữa đó.”
Đây là tới cảm tạ.
Bọn họ nghe xong liền hiểu, Tiêu Thái khiêm tốn mà nói: “Không dám nhận phần công lao này, chủ yếu là do bánh chưng nhà ngài ngon miệng, các vị khách mới có thể tới mua mà.”
Được khen, khuôn mặt Hồ chưởng quầy tràn đầy thoải mái như gió xuân, ông lại đẩy quà lễ tới trước mặt Tiêu Thái nói: “Ông chủ Tiêu không cần khiêm tốn, đến tột cùng là chuyện như thế nào, trong lòng chúng ta cũng hiểu rõ.
Đây là tấm lòng mọn của nhà chúng ta, mong rằng nhận lấy.”
“Ngoài việc cảm tạ sự giúp đỡ của các ngươi hôm nay, lúc này ta tới vẫn muốn nói chuyện hợp tác.”
“Hợp tác?”
“Đúng vậy, ngài xem, điểm tâm của cửa hàng các ngài ngon miệng, người tới chỗ Khách Vân chúng ta cũng sẽ mua điểm tâm, không biết ông chủ Tiêu có đồng ý chừa một ít cho chúng ta mỗi ngày không.”
“Ta biết mỗi ngày các ngươi bán số lượng không lớn, ta cũng không muốn nhiều, chuyện số lượng thì cứ thương lượng cho ổn thỏa.
Không phải ta khoe khoang, Khách Vân chúng ta tại thành Thạch Châu này cũng là tửu lầu số một số hai đó.”
Kỳ thật Khách Vân đã sớm coi trọng điểm tâm của Tiêu gia.
Chẳng qua là mỗi ngày Phúc Khí Điềm Phẩm đều giới hạn số lượng mua, bán trong buổi sáng đã hết sạch rồi đóng cửa.
Từ lúc nhà này mở cửa đến nay, cũng đã hơn một năm, nhiều cửa hàng điểm tâm ở thành Thạch Châu như vậy mà chưa có nhà nào có thể phục chế ra những điểm tâm mới mẻ đó, ngay cả sư phụ làm điểm tâm ở Khách Vân cũng thất bại.
Nếu nói muốn chơi chút mánh khóe đối phó với Phúc Khí Điềm Phẩm, ban đầu bọn họ quan sát những kẻ tiểu nhân kia đã bị xử lý, có nhà thậm chí cửa hàng của nhà mình cũng không mở cửa nổi nữa.
Bởi vậy, bọn họ cũng biết sau lưng cửa hàng Phúc Khí Điềm Phẩm có người, không phải dễ chọc.
Cho nên chấm dứt những suy nghĩ lén lút đó.
Lúc này nhân dịp cảm ơn chuyện bánh chưng, Hồ chưởng quầy liền muốn thăm dò phong phanh câu chuyện.
Nếu thật sự có thể hợp tác cùng Phúc Khí Điềm Phẩm, nhiều chiêu bài hấp dẫn thì sẽ càng thu hút nhiều khách nhân, nói không chừng tửu lầu Khách Vân của bọn họ có thể nhờ một chiêu này mà trở thành đệ nhất tửu lầu ở thành Thạch Châu.
Vị chủ nhân kia cũng sẽ nhìn ông với ánh mắt ngưỡng mộ.
Mặc sức tưởng tượng viễn cảnh tương lai tốt đẹp phía trước, Hồ chưởng quầy đè xuống vui sướng cùng hi vọng trong lòng, tập trung tinh thần mà nhìn Tiêu Thái.
Mà Tiêu Thái thì lại nhìn về phía Phó Nguyệt.
Thật sự muốn nói đến chuyện buôn bán thì trong nhà vẫn do Phó Nguyệt quyết định..