Sau này nếu bọn họ thật sự muốn đến kinh thành, cửa hàng trong Thạch Châu thành nói không chừng phải giao phó cho Thạch Dương quản lý.
Thạch bà bà và Thạch Mãn đều đang im lặng ăn cơm, chuyện trong nhà các nàng cũng đều nghe phân phó của phu nhân là được rồi.
Phó Nguyệt cười nói: "Vậy việc trong nhà lại thêm nặng, tiền lương của Thạch bà bà con thấy cũng phải tăng thêm."
Thạch Mãn kinh ngạc buông bát, còn...!còn muốn tăng?
Nàng mím môi nhìn về phía bà nội.
Thạch bà bà vội vàng thật tình khuyên nhủ: "Không cần, không cần.
Phu nhân ngài đã cho không ít rồi, không cần tăng thêm nữa."
Phu nhân chuộc lại bọn họ trong tay bọn môi giới, cho bọn họ ăn, cho bọn họ mặc, về sau tiền lương cũng đưa không ít.
Thạch bà bà cùng Thạch dương đều là mỗi tháng một lượng bạc, Thạch Mãn có nửa lạng.
Ngày thường cũng không có nhiều chỗ để chi tiêu, tích góp từng chút một được một năm, bọn họ đã tiết kiệm được hơn hai mươi lạng.
Này nếu như là một năm trước, bọn họ làm sao có thể nghĩ đến được bây giờ lại có thể sống những ngày tốt như vậy.
Vả lại không chỉ là tiền.
Phu nhân không giấu giếm, kỹ thuật giao cho Thạch Dương, Thạch Mãn có thể để bọn họ được lợi cả đời.
Nói trắng ra, nếu bây giờ không có phu nhân, bà cũng còn lo lắng về A Dương và A Mãn nữa.
"Mọi người đã làm được rất nhiều việc, thời gian con sinh Nhu Nhu, mọi người đã chăm sóc việc trong nhà rất tốt, khiến cho bọn con bớt đi không ít lo lắng.
Đây là thứ mọi người nên cầm!" Ánh mắt Phó Nguyệt kiên định lại chân thành,
Phó Nguyệt tin tưởng ba người Thạch gia không phải là kẻ tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa.
Nhưng nàng cũng sẽ không thử nhân tính.
Tiền trong nhà kiếm được càng ngày càng nhiều, Thạch Dương quả thật đã trả giá rất nhiều.
Mà có Thạch bà bà ở, bà chăm sóc nhu nhu cũng càng yên tâm hơn.
Nàng nghĩ nhân cơ hội này tăng lương cho tất cả mọi người.
"Nhận lấy đi." Tiêu Thái cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Phu nhân đã quyết định, Thạch bà bà từ chối không được, đành đồng ý.
Không khí trên bàn cơm lại vui thêm vài phần.
Thạch Mãn líu rít về việc mua vải cho Nhu Nhu để làm tất và búp bê.
Phó Nguyệt sờ búi tóc bánh bao của tiểu nha đầu, dịu dàng nói: "Không cần mua, trong tủ của ta vẫn còn nhiều, trở về ta lấy cho muội."
Kỹ năng thêu phải từ từ tích lũy rèn luyện dần.
Phó Nguyệt tùy nàng làm đi làm lại.
"Vâng, cảm ơn phu nhân." Thạch Mãn lắc đầu cười hạnh phúc.
Thạch Dương cúi đầu giấu đôi mắt ửng đỏ, yên lặng ăn xong ngụm cơm cuối cùng trong bát.
Sao hôm nay cơm có hơi mặn vậy...
Hai ngày sau, Phó Nguyệt cùng Tiêu Thái dẫn theo Thạch Dương đến tửu lâu Khách Vân Lai.
Hồ chưởng quầy nhiệt tình đưa bọn họ lên phòng riêng trên lầu, bảo tiểu nhị phục vụ bọn họ trà Tuý Hương thượng đẳng cùng với mâm thức ăn đựng trái cây và điểm tâm.
Hồ chưởng quầy nhiệt tình nói: "Tuý Hương trà này chính là loại trà nổi tiếng từ Hồng Khê hoàng thương mang đến, tuy rằng trà cao cấp đều là cống phẩm tiến cung, nhưng đây cũng không kém, Khách Vân Lai chúng ta có thể mua được nhưng cũng không nhiều.
Hôm nay đúng lúc may mắn dùng để chiêu đãi khách quý."
"Điểm tâm trong cửa hàng chúng tôi có thể kém hơn tân kỳ mỹ vị của bánh ngọt Phúc Khí, nhưng tại Thạch Châu thành cũng coi như là thượng thừa, các ngài nếm thử một chút." Hồ chưởng quầy tươi cười tiếp đón bọn họ dùng.
Ba người Phó Nguyệt đều nể tình trước nhấp trà ăn điểm tâm.
Phó Nguyệt từ từ nhấp một ngụm, buông chén trà khen: "Trà ngon, hương trà thanh nhã, dư vị vô hạn.
Về phần điểm tâm này, Hồ chưởng quỹ ngài khiêm tốn rồi, cũng là mỹ vị hiếm thấy mà.
Ta còn muốn quay lại mua một chút mang về.:
"Ha ha ha, có thể được bà chủ Phó khen, sư phụ điểm tâm của tửu lâu chúng ta hôm nay sợ không không phải ăn thêm hai chén cơm." Hồ chưởng quầy cười càng sảng khoái..