Diệp An đi đường gấp gáp, cuối cùng cũng ổn thoả đưa thư đến tay biểu thiếu gia, cậu nhẹ nhàng thở ra, chỉ thấy mình váng đầu hoa mắt, có chút đứng không vững.
"Thạch Dương, đệ lại đây, đưa Diệp An ăn một chút gì rồi rửa mặt nghỉ ngơi một chút.
" Tiêu Thái ra ngoài cửa, hướng về phía phòng bếp kêu lên.
Thạch Dương mau đến, đỡ Diệp An: "Lão gia yên tâm, Diệp An giao cho đệ chăm sóc đi.
"
Cậu cúi đầu nhìn về phía Diệp An: "Diệp An, ngươi muốn ăn mì xào hành không?"
Mắt Diệp An sáng người, liên tục gật đầu.
Hắn cũng là muốn ăn đồ ăn của Tiêu gia, nên mới cướp lấy nhiệm vụ đến Thạch Châu thành.
Hai người chậm rãi đi xa, Tiêu Thái đóng cửa kỹ càng đi vào phòng sách lớn ngồi xuống, mở thư ra chậm rãi nhìn.
!
Trước giờ cơm chiều, Phó Nguyệt xách theo một cái rổ nhỏ mặt đầy ý cười quay về.
Nàng đi đến tiệm vải Lý Ký một chuyến, gửi các mẫu gần đây của mình sang, nhân tiện cũng thay toán tiền hoa hồng của mấy tháng trước.
Diệp An ăn no ngủ kỹ một hồi, lúc này đang ở trong nhà chính ăn một ít điểm tâm với Thạch Dương, tán gẫu những chuyện vui trong kinh.
Thấy Phó Nguyệt đi vào, Diệp An đứng lên nói: "Biểu thiếu phu nhân.
"
"Diệp An đến à?"
Diệp An sờ sờ đầu: "Trong phủ phái ta đến truyền tin.
"
Con ngươi Phó Nguyệt đột nhiên vụt sáng lên, trong kinh có tin tức rồi?
Còn chưa đợi nàng hỏi lại, nghe được giọng nói của mẹ, Nhu Nhu cảm thấy có gì đó, một tiếng gào khóc "Oa" phát ra, bàn tay nhỏ bé nắm về trước.
"Tỉnh rồi?" Phó Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn lại của Nhu Nhu.
Tiêu Thái vừa ôm Nhu Nhu mới tính, dỗ bé chưa, mà Nhu Nhu lại không có tinh thần, bẹp miệng, đói rồi.
Phó Nguyệt vội vàng ôm con gái qua.
Tiêu Thái đưa đứa bé cho nàng, bất đắc dĩ nói: "Vừa mới tỉnh được một lúc, tâm trạng vẫn không tốt.
Nàng trở về bé mới khóc, sợ là đói bụng rồi.
"
"Ừm, đưa cho ta đi.
Túi khóc nhỏ~" Phó Nguyệt chấm nhẹ cái mũi nhỏ của con gái, vô cùng trìu mến mà cười mắng.
Nàng đứng dậy muốn về đông sương phòng, nhất thời không kịp chào hỏi Diệp An, chỉ có thể vội vàng nói: "Diệp An, ngươi nghỉ một lát trước đi, cơm tối lập tức dựng lên.
"
Diệp An gật đầu, lại ngồi xuống lần nữa.
Thạch Dương và Tiêu Thái đều đang ngang cậu ta kể lại một cách sinh động chuyện trong kinh.
Sau khi ăn xong, dỗ Nhu Nhu ngủ say, Phó Nguyệt mới có thời gian hỏi Tiêu Thái về chuyện hôm nay.
"Trong kinh gửi thư?" Phó Nguyệt tắm xong, mặc một thân trung y nhẹ nhàng đi đến.
Tiêu Thái buông binh thư trong tay, đứng dậy kéo nàng ngồi vào một bên cái giường nhỏ, nhận khăn vải trong tay Phó Nguyệt nhẹ nhàng lau mái tóc ẩm nàng.
Tiêu Thái: "Là thư thúc thúc gửi đến.
"
Phó Nguyệt thả lỏng dựa vào hắn: "Nói cái gì vậy?"
"Thúc thúc gửi thư muốn gặp chúng ta, sinh nhật vào tháng mười của ông ấy đúng dịp muốn mời chúng ta đến đó, sau lại đến tế bái ngoại tổ mẫu.
"
Phó Nguyệt nắm Tiêu Thái: "A Thái muốn đi sao?"
Tiêu Thái trầm mặc trong chốc lát, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Muốn thay nương đến thăm người thân của bà, đợi tế bái ngoại tổ mẫu xong chúng ta sẽ quay về.
"
Phó Nguyệt ôn nhu nói: "Muốn đi thì đi thôi, đến lúc đó Nhu Nhu đã hơn bảy tháng, chúng ta chăm sóc một chút cũng có thể ra ngoài.
"
Tiêu Thái buông khăn, ôm lấy nàng từ phía sau: "Tiểu Nguyệt.
"
Hai người im lặng lại ấm áp.
Tóc dần khô, Phó Nguyệt vỗ cánh tay Tiêu Thái nói: "Trong thư có nói chuyện của Vân Liên không?"
Tiêu Thái đứng thẳng dậy, đến trước bàn sách nhỏ đưa một phong thư khác qua.
Tiêu Thái: "Ngô thúc ngầm tìm hiểu một phen, ở đây có tin tức ông ấy thám thính được, nàng xem thử đi.
"
Một tờ giấy viết thư mỏng, Phó Nguyệt đọc nhanh như gió, rất nhanh đã đọc xong.
Nàng buông bức thư trong tay.
.