Tiêu Thái cầm tay nàng: "Tiểu Nguyệt! Sự việc đã được định sẵn, có lẽ rời khỏi Vân Kinh mới là lựa chọn tốt nhất của nàng ấy.
Nàng không phải nói đại tiểu thư Triệu gia thông minh nhanh nhạy sao, đó là ở Tây Bắc, nàng ấy cũng có thể sống tốt."
Phó Nguyệt nắm chặt tay Tiêu Liêt, giống như muốn nhận được sự khích lệ của Tiêu Thái nhờ cách này.
Nàng mím môi nặng nề gật đầu.
Vân Liên thông minh cũng không thiếu kế sách, nàng nhất định có thể sống rất tốt.
Phó Nguyệt tỉnh táo lại cân nhắc một phen, chậm rãi nói: "A Thái ca, quả thật chúng ta phải đi Vân Kinh.
Chuyện Triệu phủ Ngô thúc không rõ lắm, ta quen biết một số người già ở Triệu phủ, có lẽ cũng có thể hỏi ra một chút ngọn nguồn."
"Được, vậy chúng ta dọn dẹp trong nhà một chút, đầu tháng mười liền khởi hành đi."
Ngày thứ hai, Tiêu Thái đưa thời gian lộ trình đã xác định báo cho Diệp An.
Diệp An thở nhẹ một hơi, trước khi đi lão gia còn nhiều lần dặn dò nhất định phải khuyên được Tiêu gia tiến vào kinh thành.
Diệp An nghiêm mặt nói: "Vậy hôm nay tôi liền khởi hành về kinh phục mệnh, biểu thiếu gia có thư gì cần tôi mang về không?"
Tiêu Thái: "Cái này không vội, ngươi nghỉ ngơi thêm một ngày nữa đi, Tiểu Nguyệt nói sẽ chuẩn bị một ít lương khô để ngươi ăn trên đường.
Thư ta sẽ đưa cho ngươi trước khi ngươi đi."
Diệp An vừa mừng vừa sợ: "Sao có thể làm phiền biểu thiếu phu nhân tự mình động thủ, ta mua mấy cái bánh ăn trên đường cho đỡ đói là được."
"Không sao, vả lại lần này ngươi trở về cũng không có chuyện gì quan trọng, không cần vội vàng lên đường."
Tiêu Thái dứt lời, trở về thư phòng nghiền mực viết thư.
Đầu tiên phải cảm ơn thúc thúc và Ngô thúc hao tâm tổn trí, tiếp theo báo cho bọn họ biết ngày dự định khởi hành.
Tiễn bước Diệp An, Phó Nguyệt cũng báo cho người trong nhà biết tháng 10 bọn họ sẽ khởi hành đi kinh thành.
Tiêu Giản ngẩng đầu, tò mò hỏi: "Chúng ta đi Vân Kinh làm gì vậy ạ?"
Phó Nguyệt sờ đầu cậu, dịu dàng giải thích: "Dẫn A Giản đi thăm thúc thúc."
"Thúc thúc?"
"Đúng vậy, là ca ca của mẫu thân A Giản."
Tiêu Giản trợn tròn mắt: "A Giản cũng có thúc thúc sao? Vậy sao trước kia chưa từng gặp vậy ạ?"
Phó Nguyệt: "Có, chỉ là lúc trước chúng ta tách ra.
Bây giờ tìm được rồi, A Giản muốn đi gặp thúc thúc không?"
Tiêu Giản vẫn còn có chút ngơ ngác, cậu nhìn Tiêu Thái và Phó Nguyệt: "Đệ đi cùng với ca ca và tẩu tử." Bọn họ đi cậu cũng đi.
Tiêu Thái cũng xoa đầu em trai, bảo cậu tiếp tục ăn cơm.
Thạch bà bà đợi bọn họ trò chuyện xong, mới có chút lo lắng hỏi: "Phu nhân, hai người các con đi đến nơi xa như vậy, còn phải chăm sóc A Giản và Nhu Nhu, vậy...!có thể chăm nom được không?"
Nói đến việc này, Phó Nguyệt cũng ngượng ngùng nói: "Lần này đi Vân Kinh, sợ là phải đợi đến đầu xuân năm sau mới có thể trở về.
Thạch bà bà, bà có đồng ý cùng đi với tụi con không?"
Vừa phải chăm sóc hai đứa trẻ, còn có tình nghĩa lui tới cần chú ý, Phó Nguyệt cũng sợ mình không thể lo được.
Thạch bà bà gật đầu: "Lão bà ta đương nhiên không phản đối, ta đi cùng với phu nhân!"
Dứt lời, Thạch Mãn cũng bị kích động nói: "Muội cũng muốn cùng phu nhân chăm sóc Nhu Nhu."
Không đợi Phó Nguyệt nói, Thạch bà bà liền ngăn cản nói: "Ngươi thêm loạn cái gì, cửa nhà trong nhà phải trông coi."
Thạch Mãn rút tay về, lén nhìn bà nội, nhỏ giọng nói: "Con hiểu rồi."
Phó Nguyệt nhẹ nhàng an ủi nàng: "A Mãn ở lại trong nhà càng có thể giúp được ta, A Dương làm điểm tâm còn có chăm sóc cửa hàng, A Mãn muội có thể làm đồ uống mà, lát nữa ta sẽ dạy muội cách làm một số loại nước trái cây và trà sữa mới.".