Trương thẩm: "Nó tuyển người làm không phải là ngày một ngày hai mà ngày nào cũng phải như thế.
Sau này ta phải đến chăm sóc cho Thế Thịnh một thời gian dài, chuyện trong nhà ngươi trông cậy vào ai làm? Chồng con ngươi mặc kệ, gà nuôi và rau trồng ở sân sau cũng không cần?"
Tôn gia trước đó đã từng nói sau khi con trai út lập gia đình ba huynh đệ sẽ tách ra.
Tuy rằng bây giờ mọi người vẫn đang ở cùng một chỗ, nhưng chuyện nhà của mỗi phòng đều tự quản.
Mỗi tháng ba huynh đệ đều đưa cho cha mẹ một chút tiền hiếu kính.
Chỉ có đại phòng, nhị phòng vẫn cùng nhau ăn cơm.
Vì cha mẹ vẫn ở trong nhà, kỳ thật cũng là hai vợ chồng già bù vào không ít cho đại phòng và nhị phòng.
Không nói Tôn Trường Canh không rảnh rỗi, giúp đỡ các con trồng trọt, Trương thẩm cũng tiện tay giúp hai phòng cho gà ăn trồng rau.
Đến khi Trương thẩm vào thành, việc trong nhà hai phòng đều phải tự mình làm.
Thôi Đào Nhi há miệng.
Trương thẩm không đợi nàng nói, lại nói tiếp: "Đừng nói ngươi quá bận, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Lúc trước việc thêu chữ thập, ngươi không kiên trì được mấy tháng."
Việc thêu chữ thập tuy đơn giản dễ làm, nhưng mỗi chiếc giá thành không cao.
Quý ở chỗ kiên trì, tốn thời gian cố gắng làm.
Muốn kiếm tiền, lại không phải dễ dàng như vậy.
Bản thân Vương Thục của nhị phòng thích việc thêu thùa, lại ngồi im lặng, kiên trì lâu như vậy, cứ có thời gian liền cầm lấy kim chỉ.
Tiền tiết kiệm của nhị phòng cũng giàu có không ít.
Về phần Thôi Đào Nhi, nàng không giỏi bằng Vương Thục.
Đối với tính cách năng lực của con dâu, trong lòng Trương thẩm đều rõ ràng.
Thôi Đào Nhi không muốn tồn thời gian chậm rãi gom góp số tiền nhỏ, Trương thẩm cũng không nói gì.
Tóm lại những việc khác trong nhà cũng có thể trợ cấp chi phí trong nhà, không đói được.
Chỉ là lần này Phó Nguyệt tin tưởng bà giao phó chuyện tuyển người, bà thì rõ tính cách của Thôi Đào Nhi đương nhiên sẽ không để nàng đi.
Mặt Thôi Đào Nhi trướng đến đỏ bừng, muốn phản bác lại không lấy ra được gì để nói.
Miệt mài theo đuổi ý xấu sâu trong nội tâm, nàng có chút muốn chiếm tiện nghi.
say này Phó Nguyệt không ở nhà, nàng ăn cơm muộn một chút hoặc trong nhà có việc không đi, tiểu tử Thạch Dương choai choai kia còn có thể nói nàng hay sao.
Không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt phật, nhà bọn họ cùng Tiêu gia rất thân mà.
Bị ánh mắt thấu triệt của Trương thẩm nhìn thấy, nàng luôn cảm thấy ý tưởng nhỏ bé của mình đều không có chỗ che dấu.
Trương thẩm thở dài đứng dậy: "Được rồi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Việc kia không hợp với ngươi, huống chi đó cũng là công việc nặng nhọc lặt vặt, không dễ dàng.
Ngươi trông nom việc trong nhà tốt là được rồi."
Nhìn thấy mẹ chồng đi xa, Thôi Đào Nhi thầm giận chà chà chân, chỉ có thể không cam lòng không muốn mà trở về đông phòng.
Thôi Đào Nhi bất đắc dĩ lại tham lam, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, mẹ chồng sao lại tích cực như vậy chứ!
Con trai lớn của Tôn gia Tôn Thế Lê thấy nương tửc bực bội quay về, gãi đầu nhẹ giọng hỏi: "Sao giờ mới quay về? Đại Ngưu đã ngủ rồi."
Thôi Đào Nhi không để ý đến hắn, đập mạnh cánh cửa cởi đồ nằm trên giường.
Tôn Thế Lễ: "Nàng nhẹ một chút, đứa nhỏ vừa mới ngủ đó!"
Trong lòng Thôi Đào Nhân bực bội đến phát hoảng, nhịn không được nói chuyện vừa rồi cho Tôn Thế Lễ.
"Chàng nói sao nương lại nghĩ thế? Sao ta lại không được! Nửa lượng bạc đó!!" Thôi Đào Nhi xoay người ngồi dậy, tức giận nhìn về phía Tôn Thế Lễ.
Tôn Thế Lễ cố gắng nghẹn cười, nhìn vẫn không nhịn được "cười khúc khích" ra.
Thôi Đào Nhi tức giận đến trợn tròn mắt, hai tay véo thịt trên lưng hắn một cái: "Chàng còn cười?" Nàng tức giận đến mức ngủ không được.
Tôn Thế Lễ xoa xoa thắt lưng, kìm nén ý cười xuống: "Trong lòng nương hiểu rất rõ.
Nàng đừng nghĩ nữa, thành thành thật thật ở ngốc nhà đi.
Ta nuôi nàng.".