Thạch bà bà đấu tranh, khuôn mặt già nua đỏ bừng: "Phu nhân...!Đại ân đại đức của ngài Thạch gia chúng ta đến chế.t không quên.
Nếu như...!Nếu như có thể khôi phục được hộ tịch, xin ngài làm cho A Dương A Mãn đi, bà già này không cần! Cả đời này của bà già đây đều đứng bên cạnh hầu hạ ngài."
Phó Nguyệt hất cằm với Thạch Dương, cố ý đùa giỡn nói: "Vậy không được, con cũng không cho ngài dưỡng lão.
Bà a, sau này đợi hưởng phúc của cháu trai đi, bảo cháu trai cháu gái phụng dưỡng bà."
Thạch Mãn xoay người, còn nghiêm túc cam đoan với Thạch bà bà: "Bà nội, bà yên tâm.
Con sẽ phụng dưỡng bà."
Từ sau khi Phó Nguyệt vừa nói chuyện khôi phục hộ tịch, Thạch Dương vẫn luôn cúi đầu, che khuất hốc mắt đỏ bừng của mình.
Lúc này nghe muội muội nói vậy, cậu mới ồm ồm nói: "Con phụng dưỡng bà nội."
Nghe cháu trai cháu gái đều tranh nhau phụng dưỡng bà, trong lòng Thạch bà bà tràn đầy ấm áp.
Thạch bà bà: "Đều là những đứa trẻ ngoan của bà."
Phó Nguyệt vỗ hòm giải quyết dứt khoát: "Vậy thì quyết định như thế đi, muốn sửa thì cùng sửa.
Chẳng lẽ sửa lại hộ tịch, Thạch bà bà sẽ không làm ở Tiêu gia con nữa sao? Không cần tiểu Nhu Nhu nữa?"
"Không có chuyện đó! Bà lão đây còn phải nhìn thấy Nhu Nhu trưởng thành đấy."
"Vậy thì được rồi, quyết định như vậy đi! Ngày mai mọi người cùng đến phủ nha đăng ký."
Tiêu Thái gật đầu, Phó Nguyệt đã nói việc này với hắn từ lâu, hắn không có dị nghị.
"A Dương?" Phó Nguyệt kêu lên.
Thạch Dương: "Sư phụ?"
Đối với người đồ đệ này, Phó Nguyệt vô cùng vừa lòng.
Thạch Dương có năng lực lại vì Tiêu gia và cửa hàng cố gắng tận tâm, đương nhiên Phó Nguyệt sẽ không bạc đãi người một nhà.
Phó Nguyệt: "Sau tháng mười trong cửa hàng phải dựa vào đệ chống đỡ.
Sau này đệ đại chưởng quỹ của cửa hàng đồ ngọt Phúc Khí, ta chuẩn bị chia 20% thu nhập hàng năm của cửa hàng cho đệ."
Ba người Thạch gia lại giật mình rồi.
Việc này bọn họ chưa hề nghe qua, cũng chưa từng nghĩ đến.
Thạch Dương đột nhiên đứng lên: "Sư phụ, không cần chia hoa hồng cho đệ! Đệ nhất định sẽ cố gắng kinh doanh cửa hàng của chúng ta."
Thạch bà bà cũng liên tục phụ hoạ: "Đúng vậy, đúng vậy.
Phu nhân, con dạy A Dương một tay nghề tốt như vậy, đây là những việc đồ đệ như nó nên làm."
Muốn ngựa chạy lại muốn ngựa không ăn cỏ?[1]
[1]Thành ngữ ẩn dụ muốn nhận được lợi ích nhưng lại không muốn trả giá.
Trên đời nào có chỗ tốt mà không phải trả giá nhiều như vậy chứ.
Phó Nguyệt cũng không phải là người keo kiệt thiển cận.
Làm nhiều có nhiều, chia hoa hồng cho Thạch Dương nhiều phần trăm như vậy nàng đã nghĩ trong đầu từ lâu.
Việc trong cửa hàng hiện tại quả thật do Thạch Dương làm rất nhiều, tăng lương tháng cho cậu không bằng trực tiếp chia hoa hồng.
Đừng đánh cược lòng người, những thỏi bạc trắng lóa cũng có thể khiến cho Thạch Dương càng tận tâm tận sức hơn.
Phó Nguyệt bảo Thạch Dương ngồi xuống: "Việc đệ làm rất nhiều, làm rất tốt, nên lấy nhiều hơn một chút."
Ánh mắt Phó Nguyệt kiên định, Thạch Dương biết mình không thuyết phục được sư phụ, liền nói: "Vậy 20% quá nhiều, cho đệ 5% là được."
"Nói rồi, là kết quả cho chính đệ cố gắng trước đó.
Cho đệ thì đệ nhận đi.
Sau này chúng ta cũng ký khế ước, giấy trắng mực đen xác định."
Thạch Dương còn muốn nói gì nữa, Phó Nguyệt nghiêng liếc mắt cậu một cái: "Tiền nhiều thì đệ cắn tay à? Ta không phải sư phụ đệ? Có phải không muốn nghe lời sư phụ phải không?"
Thạch Dương đỏ mặt dùng sức gật đầu.
"Vậy nhận lấy đi, đừng có lằng nhằng nữa."
Tiêu Thái quay đầu giấu đi ý cười trên mặt.
Đúng lúc này, trong thư phòng cách vách Nhu Nhu bật khóc, Tiêu Giản dỗ dành không được, gấp đến độ luôn kêu người!.