Phó Nguyệt dừng bước chân.
Bên cạnh xe ngựa có năm sáu tráng hán đứng, mỗi người ai nấy đều mạnh mẽ khỏe khoắn, lạ mặt vô cùng.
Khi Phó Nguyệt đang quan sát và đánh giá, cửa gỗ của hậu viện lại mở ra lần nữa.
Tiêu Thái đưa Diệp An ra đến nơi nói: “Ta không giữ các ngươi ở lại nữa, hai ngày sau chúng ta sẽ khởi hành.”
“Xin nghe theo lời dặn của biểu thiếu gia.” Diệp An cúi người hành lễ, vừa nhấc mắt liền thấy Phó Nguyệt đứng ở bên ngoài, “Biểu thiếu phu nhân.”
Phó Nguyệt đến gần: “Diệp An tới sao?”
“Vâng, lão gia phái ta về đây hộ tống mọi người nhập kinh.”
Phó Nguyệt nhìn hắn rồi lại nhìn Tiêu Thái.
Tiêu Thái giải thích với Phó Nguyệt: “Diệp An mang theo người ở lại tại khách điếm, chờ chúng ta thu dọn ổn thỏa xong thì hai ngày sau sẽ xuất phát.”
Kỳ thật không có gì cần phải thu dọn, trong nhà đã sớm chuẩn bị xong.
Đồ vật của ba người Tiêu Thái, Phó Nguyệt cùng với Thạch bà bà còn ít hơn đồ của một mình Nhu Nhu.
Người lớn bọn họ mang xiêm y theo cùng lắm chỉ có hai bộ thu đông, nếu lúc nào không đủ thay thì trực tiếp mua bộ đồ mới là được.
Nhu Nhu thì không được, đứa bé làn da mỏng manh mềm mại, xiêm y trong nhà tự tay làm có nguyên liệu thoải mái, hơn nữa đã trải qua giặt giũ, sẽ không cọ xát làm thương tổn làn da.
Ngoài xiêm y, còn có búp bê vải và các đồ chơi mà Nhu Nhu thích chơi.
Đồ ăn mặc và thư tịch của Tiêu Giản cũng không ít.
Tiêu Thái mang theo quà tặng tiến đến trường tư thục nói rõ với phu tử tình hình, sau đó xin nghỉ dài hạn.
Tiêu Thái còn lựa thời gian rảnh rỗi, cùng Phó Nguyệt trở về thôn trang một chuyến, bái biệt nhà trưởng thôn cùng sư phụ Tôn Trường Minh.
Thời gian hai ngày chớp mắt đã qua.
Ban đêm, Phó Nguyệt lại kiểm kê đồ vật muốn mang theo một lần nữa.
Tiêu Thái ôm Nhu Nhu đi theo sau lưng nàng: “Tiểu Nguyệt, ngân phiếu thật sự để ở chỗ ta sao?”
Phó Nguyệt cầm danh sách ghi chép trong tay tra xét đối chiếu lần lượt, không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Để ở chỗ chàng đó, chàng giữ bên người là được.”
Tiêu Thái nghi hoặc hỏi: “Vì sao nàng không cất chung một chỗ?”
Phó Nguyệt đứng thẳng lưng lên chuyển hướng về phía Tiêu Thái, nở nụ cười nói: “Ta nói cho chàng nghe một câu, không cần đặt toàn bộ trứng gà ở trong cùng một cái rổ.”
Phó Nguyệt cất giấu ba tờ ngân phiếu trăm lượng vào một bộ đồ lót của Nhu Nhu, sau đó lại gấp gọn quần áo vào một đám y phục khác vào trong tay nải.
Cũng theo cách giấu này, ba tờ ngân phiếu khác cất giấu bên trong một con búp bê vải sau đó khâu lại như cũ.
Phó Nguyệt: “Ba tờ trăm lượng kia ở chỗ chàng, hai tờ dắt vào người, một tờ để ở túi tiền.
Trên đường có chuyện gì cũng có thể đối phó khẩn cấp được.”
Động thái này của Phó Nguyệt khiến Tiêu Thái hiểu ra rằng nàng đang muốn phòng ngừa sự cố bất chợt xảy ra.
“Ta hiểu rồi.” Tiêu Thái nghiêm túc gật gật đầu, “Trời không còn sớm, ngày mai còn phải lên đường, chúng ta mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Cuối cùng Phó Nguyệt nhìn thoáng qua danh sách, xác định những đồ vật cần chuẩn bị đã có đầy đủ không bỏ sót nên hiện tại mới chống eo đứng lên: “Đi đi đi, ta xong rồi.”
Lần này ra cửa, Phó Nguyệt mang theo hai ngàn lượng ngân phiếu, còn có hơn ba mươi hai cắc bạc vụn, tiền đồng lẻ.
Để ở trên người Tiêu Thái ba trăm lượng, trên người Thạch bà bà để ba trăm lượng, trên người mình để ba trăm lượng cùng bạc vụn vặt bạc.
Những ngân phiếu khác đều giấu ở hành lý của từng người cùng một cái hộp nhỏ có khóa.
Trong thời gian suốt một năm rưỡi qua, Bề ngoài Tiêu gia rất khiêm tốn, ngoài việc mua cả nhà Thạch gia, chưa từng mua thêm người nữa.
Mọi người nhìn thấy cửa hàng Phúc khí Điềm phẩm của Tiêu gia dòng người như nước, nghĩ rằng kiếm được không ít tiền bạc.
Nhưng bởi vì cửa hàng mỗi ngày đều giới hạn số lượng mua, chỉ bán mấy canh giờ trong buổi sáng, cho nên đoán chừng sẽ không khoa trương lắm.
mua, chỉ bán mấy canh giờ trong buổi sáng, cho nên đoán chừng sẽ không khoa trương lắm.
Nhưng mà, ngoài nguồn tiền cuồn cuộn không ngừng như nước chảy vào cửa hàng ấy, Phó Nguyệt còn có tiền lợi nhuận mà Lý Ký chia cho, tiền bạc từ việc thêu thùa, bán công thức nấu lẩu với 500 lượng, Tiêu Thái đi săn nhiều vô số cũng từ từ tích lũy được gần trăm lượng.
Khấu trừ tiêu dùng của cả nhà, Phó Nguyệt cùng Tiêu Thái lại lặng lẽ tích cóp được hơn 3000 lượng lẻ hai cắc bạc..