Ngày 6 tháng mười, tại cửa đông của Vân kinh có 3 chiếc xe ngựa chậm rãi đi vào thành.
Hành trình bốn ngày xóc nảy cuối cùng cũng tới đích.
Cả đám người Phó Nguyệt cùng Tiêu gia đều là lần đầu tiên xa nhà.
Mặc dù xe ngựa của Dũng Nghị Công Phủ là loại thượng thừa, bọn họ còn trải mấy tầng đệm giường, nhưng phần lớn quãng đường cứ gập ghềnh, gồ ghề lồi lõm khiến người khó chịu như phát điên.
Cũng may suốt một đường đi khá chậm, mọi người ở Tiêu gia cũng không say xe, Nhu Nhu thay phiên được mọi người ôm vào trong ngực nên rất yên phận.
Phó Nguyệt một tay ôm Nhu Nhu, một tay xốc màn xe ở một bên lên.
Thạch bà bà cùng Tiêu Giản ngồi ở bên kia cũng nhìn ngoài cửa sổ.
Vân kinh không hổ là thủ đô của triều Lý.
Trên tuyến đường chính trải đá xanh bằng phẳng rộng rãi, hai bên hai tầng cửa hàng tinh xảo rất cuốn hút, san sát nối tiếp nhau.
Xe ngựa qua lại nối liền không dứt, bên đường người bán rong đang cao giọng rao to hấp dẫn khách khứa.
Cảnh tượng đông như trẩy hội của nơi thịnh thế phồn hoa một thời.
Thành Thạch châu có thể không sánh được với không khí náo nhiệt phồn hoa của nơi này, vù vậy Thạch bà bà cùng Tiêu Giản nhất thời ngắm đến hoa cả mắt.
Phó Nguyệt đã từng chiêm ngưỡng đô thị hiện đại, từng du lịch ở chỗ đám đông như biển người, cho nên đối với cảnh tượng này cũng dễ dàng tiếp nhận.
Nhưng cảnh trong bức họa cổ kính cuộn tròn đang hiển hiện trước mắt nàng như này, nàng vẫn không nhịn được mà suýt xoa một phen.
Mỗi loại đều có sức hút riêng, nhưng đều xuất sắc như nhau.
Tiêu Giản xoay đầu, trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên: “Tẩu tử! Nơi này chính là Vân kinh sao? Thật nhiều người nhỉ!”
Phó Nguyệt cười đáp: “Nơi này chính là Vân kinh đó, A Giản chịu khó đọc sách, ngày sau việc học có thành tựu, đệ còn phải lại đến nơi này tham gia khoa cử đó.”
Tiêu Giản gật gật đầu, lại bò tới bên cửa sổ nhìn.
Bên ngoài thùng xe, Diệp An nghe được lời Tiêu Giản nói, cũng cao giọng nói: “Giản thiếu gia, sắp tới Công phủ chúng ta rồi.
Ngài có hứng thú, ngày sau đi dạo ở trong thành Vân kinh này.
Đồ ăn trong Vân kinh ngon hơn nhiều nơi đó.”
Tiêu Thái nhìn chung quanh, nhiệt tình cảm tạ Diệp An: “Chờ mọi thứ yên ổn, sẽ dẫn bọn họ cùng nhau đi dạo.”
“Đến lúc đó biểu thiếu gia chỉ cần gọi Diệp An ta, ta sẽ dẫn đường cho các ngươi!”
Nói chuyện phiếm mấy câu là đã tới Dũng Nghị Công Phủ.
Nghe được tin biểu thiếu gia tới nơi, người gác cổng vội vàng phái người đi truyền tin, sau đó tự mình mở cửa lớn của Dũng Nghị Công Phủ.
Nửa tháng trước, Dũng Nghị Công Phủ đã nghe nói có cả nhà biểu thiếu gia muốn lên kinh, công chúa đã đặc biệt dặn dò quản gia Ngô thúc dọn dẹp khách viện đẹp nhất của phủ để tiếp đón.
Kỳ Cảnh Viện nằm ở trước hoa viên phía tây của Dũng Nghị Công Phủ, từ lối đi độc lập trong viện còn hợp với một hoa viên nhỏ.
Từ nơi này cho dù là đến tiền viện hay là đi hậu trạch đều không xa lắm.
Không chỉ phái người dọn dẹp, Đỗ ma ma bên người công chúa còn tự mình dẫn đám nha hoàn từ cao xuống thấp mở nhà kho lấy vàng bạc, đồ cổ tiến hành trang trí.
Đỗ ma ma là người công chúa mang từ trong cung ra, đi cùng còn có Chung Tình, hiện tại là quản sự nương tử bên người công chúa.
Ban đầu bà đại nha hoàn hồi môn của công chúa, sau giữ lại trong phủ gả cho Ngô thúc, vẫn luôn phụng dưỡng ở bên người công chúa, hai vợ chồng một người quản lý ngoại viện Công phủ, một người quản lý hậu trạch, đều được lão gia công chúa tín nhiệm sâu sắc.
Mà sau khi Đỗ ma ma càng lớn tuổi, phần lớn là được vinh hưởng dưỡng nhàn trong phủ, rất ít việc cần bà phải l tự mình làm.
Lần này sắp xếp viện cho cả nhà biểu thiếu gia, thế mà cần cả Ngô thúc, Đỗ ma ma cùng Chung nương tử ra tay! Trong phủ đều là người tinh quái, toàn bộ thu hồi sự coi khinh, lúc nào cũng cẩn thận chú ý hướng đi của cả nhà biểu thiếu gia.
Cho nên vừa nghe tin biểu thiếu gia tới rồi, người gác cổng lập tức mở rộng cửa chính, hoan nghênh bọn họ vào phủ..