Chờ đến khi đóng cửa lại, Tiêu Thái cùng Phó Nguyệt đặt hai đứa nhỏ xuống chiếc giường mềm xốp thoải mái.
Tiêu Thái ngồi ở trên ghế nhỏ một bên, lặng lẽ thở phào một hơi thả lỏng.
Phó Nguyệt đi tới đặt một tay trên vai hắn: “Làm sao vậy?”
Tiêu Thái nắm lấy tay nàng lắc đầu, “Không có gì, chỉ hơi không quen mà thôi.”
Mặc dù Dũng Nghị Công Phủ đối đãi với bọn họ chỗ nào cũng chu đáo, lễ phép, nhưng hắn vẫn không có cách nào thích ứng được.
Tâm tư của hắn, Phó Nguyệt ngẫm lại liền hiểu được.
Phó Nguyệt vuốt ve lòng bàn tay của Tiêu Thái: “Chúng ta là khách, trong phủ dựa theo quy củ sắp xếp cái gì chúng ta cứ nhận là được.
Còn lại chúng ta vẫn tự mình trải qua cuộc sống hàng ngày của chính mình mà.”
Ít nhất tại Kỳ cảnh viện này, nàng vẫn muốn cho cả nhà bọn họ trải qua cuộc sống thư thái.
Nếu mạnh mẽ ép chính mình hòa vào các loại quy củ và kiêng dè trong phủ, ngược lại sẽ thấy không được tự nhiên, vậy thì bọn họ dọn ra ngoài là được.
Không có chuyện tới cửa làm khách còn phải để chính mình chịu thiệt thòi.
Trong phòng chỉ có bọn họ, Tiêu Thái bình tĩnh trở lại.
Hắn xoay người qua, ngửa đầu nhìn về phía Phó Nguyệt: “Được, ta đều nghe theo phu nhân.”
Thấy đôi mày Tiêu Thái bất giác hơi nhíu lại đã chậm rãi thả lỏng ra, Phó Nguyệt rút tay ra, chớp chớp mắt nói với hắn: “Vậy thì lại đây giúp ta sắp xếp hành lý đi, chúng ta sẽ cũng ngủ một giấc, sau khi tắm gội đổi quần áo sẽ đi gặp cữu cữu và công chúa.”
“Để ta dọn, nàng nói cho ta mấy thứ này để ở chỗ nào là được.”
**
Tại gian phòng nằm phía sau đông sương phòng là chỗ ở của Tình Tước cùng Tuyết Nhạn.
Lúc này tiểu nha hoàn cùng bà vú đều tụ hợp ở đây.
Tình Tước ngồi ở bên cạnh bàn uống trà, bà vú ngồi ở một bên muốn nói lại thôi.
Bà là người hầu trong phủ, bởi vì vừa sinh tiểu nhi tử nên được công chúa phái tới chăm lo cho tiểu thư nhỏ.
Nhưng biểu thiếu phu nhân nói muốn chính mình chăm lo đứa trẻ, vậy còn muốn bà làm cái gì? Liệu có thể cho bà trở về hay không?
Ban đầu bà chính là một tiểu nha hoàn trong phủ, nếu không việc sai làm thì… Cho nên bà vú ngồi ở chỗ này, trong lòng rối như tơ vò.
Tình Tước cùng Tuyết Nhạn khác với bọn họ.
Hai người bọn họ đều là nhị đẳng nha hoàn từ bên người công chúa mà ra, từ Chung nương tử tự mình bồi dưỡng tuyển chọn, lọt qua mắt công chúa.
Tình Tước cô nương quen thuộc nhất, có chủ ý, biết ăn nói, Lai giao thiệp thân thiết với nhóm đại nha hoàn bên người công chúa.
Lần này bọn họ được phái tới đây phụng dưỡng cả nhà biểu thiếu gia, đám nha hoàn và gã sai vặt mặc định coi nàng là người cầm đầu.
Tuyết Nhạn cô nương tính tình quá rụt rè, cho nên không nhiều lời lắm, cũng không tranh đoạt nổi bật với Tình Tước.
Tình Tước đảo mắt qua đám bà vú thấp thỏm bất an cùng hai tiểu nha hoàn ở một bên, bình thản nói: “Hôm kia chúng ta tới, Chung nương tử từng nói qua cái gì?”
Bà vú cùng tiểu nha hoàn bối rối, đều ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Tình Tước: “Thơ Ngữ, ngươi nói đi.”
Thơ Ngữ nhỏ giọng mà trả lời: “Chung nương tử nói, chúng ta lại đây chính là người của biểu thiếu phu nhân, hết thảy mọi việc đều nghe biểu thiếu phu nhân dặn dò.”
“Còn gì nữa?”
“Nếu…… Nếu không tận tâm, mắc lỗi thì đến chỗ Phương ma ma học lại quy củ.” Phương ma ma là lão ma mã chuyên dạy dỗ nhóm tiểu nha hoàn các quy củ trong phủ, tầm ảnh hưởng rất nặng, ít khi nói cười, đám tiểu nha hoàn đều sợ bà.
Tình Tước buông cái ly, vẫn cười một cách ấm áp, độ cong của khóe miệng giống nhau như đúc: “Chung nương tử nói rõ ràng như thế, vậy thì còn cái gì phải lo lắng rối rắm? Nghe theo biểu thiếu phu nhân ra lệnh an phận mà làm việc là được.”
Bà vú cùng đám tiểu nha hoàn nhìn nhau, ép xuống suy nghĩ ngổn ngang trong lòng.
“Tình Tước cô nương nói có lý, chúng ta cũng về phòng trước.” Bà vú đứng dậy.
Tình Tước: “Thơ Họa, ngươi đi tới phòng bếp nhỏ nói một tiếng, bảo đám đầu bếp nữ chuẩn bị nước ấm trước, nếu phu nhân gọi nước, phải kịp thời đưa tới đo.”
“Vâng, ta sẽ đi ngay.”.