Nhu Nhu trong chiếc tã quấn hơi mệt nhọc, buồn ngủ ngáp một cái.
Phó Nguyệt vừa vỗ nhẹ vừa trả lời: “Có thể được mọi người thích là phúc phận của Tiểu Nguyệt.”
Việc thêu thùa ở tiệm vải là chuyện của phu nhân trong nhà, Diệp Trạch không lưu tâm quá mức.
Nghe Tề Đồng giảng giải ngọn nguồn trong đó, ông mới vừa lòng mà cười nói: “Không tồi!”
Tiêu Thái vẫn luôn ngồi lặng lẽ ở một bên cung kính đáp lời, nghe thấy nương tử mình được khen, nét mặt cũng hòa ái hơn: “Tiểu Nguyệt đa tài đa nghệ, thông minh khéo tay”
Triều Vân đã sớm chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ tại Bách Vị Hiên ở đằng trước nên bước tới truyền lời đã tới giờ mở tiệc.
Tề Đồng gật gật đầu: “Thôi chúng ta cùng dời bước tới Bách Vị Hiên dùng bữa tối đi.”
Nhóm đại nha hoàn bước tới giúp mọi người cất gọn đồ vật, sau đó tất cả mọi người cùng đi đến Bách Vị Hiên.
Thạch bà bà ôm tiểu Nhu Nhu nói với Phó Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, ta mang Nhu Nhu trở về ngủ nhé.”
Đây chính là nhà của quốc công cùng công chúa, đều là những đại nhân vật trên trời, từ lúc vào phòng Thạch bà bà căng thẳng mà ngồi cứng ngắc ở một chỗ.
Hiện tại còn muốn ngồi cùng bọn họ chung một bàn dùng cơm, Thạch bà bà ngẫm lại liền cảm thấy tim như ngừng đập.
Phó Nguyệt thấy Thạch bà bà không được tự nhiên, liền gật đầu đồng ý nói: “Trong viện chúng ta có phòng bếp nhỏ, Thạch bà bà ngài muốn ăn cái gì thì sai người làm nhé.”
Nàng lại ghé sát vào Thạch bà bà thấp giọng nói: “Đừng nghĩ quá nhiều, bà cứ ăn ngon ngủ kỹ, chỉ cần bận tâm tới mỗi chuyện chăm sóc Nhu Nhu là được.
Mặt khác cũng chưa đến mức quan trọng lắm, còn có ta đây mà.”
Có Phó Nguyệt quan tâm, Thạch bà bà như được tháo dỡ tảng đá lớn ở trong lòng: “Ta nghe Tiểu Nguyệt.”
Tề Đồng nhìn thấy hai người các nàng dừng lại liền dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy? Thạch lão phu nhân cũng cùng đi đi.”
Được công chúa tôn xưng một câu “Lão phu nhân”, Thạch bà bà lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Bà liên tục nặn ra nụ cười nói: “Không đảm đương nổi câu lão phu nhân.
Mọi người đều gọi ta là Thạch bà bà, công chúa ngài gọi ta là Thạch bà bà là được.
Nhu Nhu ngủ, ta mang con bé trở về.”
Phó Nguyệt cũng cười nói đệm thêm: “Đúng vậy, có Thạch bà bà bồng bế, Nhu Nhu có thể an tâm mà ngủ.”
Tiêu Thái nhìn các nàng, nghe thấy Phó Nguyệt nói liền đứng ở một bên không giữ lại Thạch bà bà nữa.
Phó Nguyệt nói như thế, Tề Đồng cũng không khuyên tiếp, nhưng ra lệnh với đám nha hoàn đang đứng ở một bên: “Các ngươi chiếu sáng đường đi thêm một chút, cẩn thận đưa Thạch bà bà cùng Nhu Nhu trở về Kỳ Cảnh Viện.
“Vâng, công chúa.”
Tại Bách Vị Hiên có mở một cái cửa nằm giữa hai bên thính đường, mặc dù tiệc được phân chia chỗ ngồi, nhưng mọi người cũng có thể nghe được tiếng nói chuyện ở bàn đối diện.
Bàn ăn của Phó Nguyệt cùng Tề Đồng rất an tĩnh, gian ngoài bàn ăn của hội nam nhân lại hết sức náo nhiệt.
Cả đêm, Tiêu Giản cùng Diệp Thiên Trung đã quen thuộc với nhau liền túm lại một chỗ nói nói cười cười, khắp nhà đều là giọng nói non nớt ngây thơ của bọn họ.
Hôm nay vui vẻ, Diệp Trạch cũng mặc kệ tiểu nhi tử ăn no rửng mỡ, tự mình lôi kéo cháu ngoại uống hết chén rượu này đến chén rượu khác.
Cữu cữu mời rượu, Tiêu Thái không có cách nào cự tuyệt, chỉ có thể uống cùng.
Cũng may Diệp Trạch còn một chút lý trí, hai người uống được bảy tám phần thì dừng.
Rượu đủ cơm no, mọi người còn tới một gian phòng khác nghỉ ngơi.
Tề Đồng sai Chung Tình chuẩn bị trà tỉnh rượu cho hai cậu cháu này.
Bóng đêm buông dần xuống, Tiêu Giản đã qua cơn hưng phấn nô đùa, giờ phút này hơi buồn ngủ một chút.
Hắn dụi dụi mắt, chạy tới rúc vào bên người tẩu tử.
Trên người ca ca mùi rượu quá nặng!
Phó Nguyệt ôm lấy cậu bé nhẹ giọng hỏi: “A giản mệt rồi à?” Tiêu Giản gật gật đầu.
Tề Đồng liền nói: “Vậy hôm nay đi nghỉ trước đã, nhìn thằng bé buồn ngủ rồi.”
“A Thái, cháu cùng ta lại đây một chuyến.” Diệp Trạch buông chén trà..