Diệp Thiên Trung có kinh nghiệm lão luyện, chỉ huy tiểu nha hoàn lấy một bộ xiêm y tới cho Tiêu Giản thay: “Đệ nhanh chóng thay quần áo đi, đừng nói cho cha mẹ và biểu ca, biểu tẩu biết chuyện chúng ta đánh nhau! Bằng không bọn họ sẽ không cho chúng ta chơi với nhau!”
Tiêu Giản thích chơi cùng Thiên Trung biểu ca, Thiên Trung biểu ca biết rất nhiều thứ, rất nhiều đồ vật mà cậu chưa từng thấy, còn biết võ công, nhận biết nhiều chữ hơn so với cậu bé.
Nghe Diệp Thiên Trung nói như vậy, Tiêu Giản sợ hãi tự bịt kín miệng mình, sau đó lại vội vàng duỗi tay để nha hoàn tỷ tỷ thay quần áo cho hắn.
Chuyện xảy ra hôm nay nhất định không thể nói! Cậu còn muốn chơi cùng Thiên Trung biểu ca nữa.
“Vâng, vâng, Thiên Trung biểu ca, đệ đã đổi xong rồi.
” Tiêu Giản học một biết ba, còn nhanh trí mà sai nha hoàn tỷ tỷ giấu quần áo mà cậu bé làm hỏng đi, tránh để cho người phát hiện.
Diệp Thiên Trung vừa lòng gật gật đầu, như vậy thì chắc không ai biết hắn mang A Giản biểu đệ đi đánh nhau rồi.
“Rầm!”
Ngoài cửa phòng truyền tới một tiếng vang lớn.
Giọng nói hùng hậu của Diệp Trạch vang lên: “Diệp Thiên Trung! Ngươi cút ra đây cho ta! Ai bảo ngươi cả ngày gây chuyện, lại còn dám mang A Giản đánh nhau, giỏi quá rồi!”
Diệp Thiên Trung run run theo phản xạ có điều kiện, Tiêu Giản cũng sợ tới mức trốn đến sau lưng hắn.
Tiêu Giản thấp thỏm hỏi: “Có phải là người lớn đã biết chuyền rồi không? Bọn họ muốn tách chúng ta ra sao?”
Diệp Thiên Trung nhìn đệ đệ đáng thương đang sợ hãi, dũng khí của một người làm ca ca đột nhiên sinh ra: “Đệ đừng sợ! Là cha ta tới, ta…… Một mình ta làm một mình ta nhận, để ta chịu tội!”
Trong mắt Tiêu Giản dần dần tích tụ nước mắt: “Không, là Thiên Trung ca ca giúp đệ mới thế.
” Sau trận đánh nhau, Hiền Lâm ca ca nói cho cậu biết, đám người kia nói những lời ấy là đang mắng cậu.
Thiên Trung ca ca giúp cậu trút giận mới ra tay.
“Thằng nhãi con, còn không nhanh ra đây hả?” Ngoài phòng, Diệp Trạch cầm theo cây gậy thô thường dùng, bị Tiêu Thái bất đắc dĩ ngăn lại ở bên ngoài.
Ban đầu bọn họ đang ở thư phòng nói chuyện, đột nhiên Ngô thúc mang theo gã sai vặt của Diệp Thiên Trung tới hồi bẩm, nói về chuyện Diệp Thiên Trung và Tiêu Giản đánh nhau ở học đường.
Lúc ấy Tiêu Thái nghe được cũng sững sờ tại chỗ.
Tiêu Giản ngoan ngoãn của nhà hắn còn biết đánh nhau sao?
Nhìn thấy bộ dáng của cháu ngoại lớn, nghĩ đến cháu ngoại út ngoan ngoãn, Diệp Trạch chỉ cảm thấy cái mặt già của chính mình nóng ran lên.
Nhất định là thằng nhãi Diệp Thiên Trung này gây ra chuyện rồi.
Đám cháu ngoại mới đến không lâu đã không có được một ngày yên ổn.
Hắn tức giận đến mức cầm ngay cây gậy trong thư phòng chuyên dùng để dạy dỗ Diệp Thiên Trung mà đi tìm hắn.
Kỳ thật cây gậy này cũng chỉ để dọa người mà thôi.
Đứa nhỏ Diệp Thiên Trung này tính tình tuy nghịch ngợm, nhưng cũng chưa từng làm chuyện xấu hại mình hại người gì.
Hơn nữa lại có công chúa cùng tỷ tỷ hắn che chở, Diệp Trạch chỉ có thể ngẫu nhiên cầm cây gậy hù dọa hắn, may mà Diệp Thiên Trung cũng sợ cha hắn, có thể kiềm chế được.
Nhìn thấy bộ dáng tức giận như muốn hộc máu của cữu cữu, Tiêu Thái hết cách rồi, chỉ phải theo kịp ngăn ông lại.
Dạy dỗ con nít cũng không thể dùng cây gậy thô như vậy, nó còn to hơn cả ngón tay của Tiêu Giản.
“Cữu cữu, cữu đừng vội, để đám trẻ tự mình nói rõ ràng là chuyện như thế nào.
”
Phòng ở của Tiêu Giản được mở ra, Diệp Thiên Trung trưng ra bộ dáng anh dũng thà chế.
t không lui, hắn nhắm hai mắt vừa đứng, vừa la lớn: “Cha, con sai rồi! Là tại con không bảo vệ tốt A Giản biểu đệ, cha phạt con đi!”
Tiêu Giản nhìn thấy cây gậy thô trong tay cữu cữu mang theo kia, sợ tới mức nấc lên một cái, lập tức nước mắt như bị chém đứt, từng giọt từng giọt như hạt ngọc lăn xuống.
Hắn chạy tới ôm lấy đùi ca ca, khóc lóc cầu xin cho Diệp Thiên Trung: “Hu hu hu… Là tại cái tên vô lại kia mắng cháu trước, Thiên Trung ca ca mới giúp cháu trút giận.
Ca ca, ca bảo cữu cữu đừng đánh Thiên Trung ca ca, đừng tách chúng đệ ra, đệ còn muốn chơi với Thiên Trung ca ca nữa!”.