Tiêu Thái thấy bộ dáng gào khóc bi thảm của đệ đệ, ngồi xổm người xuống, một tay đỡ lấy Tiêu Giản, một tay lấy khăn ra lau nước mắt cho hắn.
“Đừng khóc, đệ cứ nói rõ ràng chuyện xảy ra hôm nay trước đã.”
Tiêu Giản khóc đến mức không kìm chế được, còn muốn ôm lấy ca ca.
Gặp phải chuyện này, Tiêu Giản theo phản ứng bản năng chính là tìm kiếm ca ca.
Hai huynh đệ sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, mặc kệ là mưa to bão lớn, chỉ cần ở bên cạnh Tiêu Thái thì đều có cảm giác an toàn nhất.
Tiêu Thái ngăn cơ thể nhỏ bé đang dựa sát vào thân mình lại, giọng nói cứng rắn, động tác lau nước mắt cho Tiêu Giản vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng: “Đứng lên đi.
Nam tử hán đại trượng phu, gặp chuyện gì chỉ khóc thì không thể giải quyết được vấn đề.
Đệ muốn cầu xin cho Thiên Trung thì trước hết phải nói rõ ràng ngọn nguồn mọi chuyện.”
Diệp Trạch cũng cúi đầu đánh giá thằng nhãi con đang uất ức khóc rống lên của mình.
Nhìn thấy bộ dáng hắn khóc đến đau lòng muốn chế.t như vậy, Diệp Trạch thật sự hoài nghi có phải đã oan uổng bọn họ hay không.
Thằng nhãi con Diệp Thiên Trung kia sau khi lớn lên một chút, mỗi lúc gây chuyện gặp rắc rối bị phạt chưa bao giờ khóc, đánh đau mặc dù có nước mắt ngấn trong hốc mắt, hắn cũng cắn răng chịu đựng.
Diệp Trạch rất vừa lòng đối với việc thằng nhãi này vừa kiên cường vừa có thể nhẫn nhịn.
Nam nhi Diệp gia phải đầu đội trời chân đạp đất, đổ máu đổ mồ hôi chứ không đổ lệ!
Nhưng mà, thằng nhóc Tiêu Giản ngoan ngoãn như vậy sao có thể khóc chứ? Ông còn chưa động đến cái móng tay của hai đứa mà!
“Vâng! A Giản không khóc, A Giản nói cho ca ca cùng cữu cữu.” Tiêu Giản nghe thấy ca ca nói, lấy mu bàn tay lau sạch nước mắt, ngửa đầu nhìn về phía cữu cữu Diệp Trạch.
“Hôm nay ở học đường, có một tên vô lại cùng đám bạn chơi của hắn mắng A Giản là người sa cơ thất thế, ôm đùi, không cho đám người Thiên Trung ca ca dẫn cháu đi chơi.
Hiền Lâm ca ca nói những lời hắn nói không hay! Sau đó Thiên Trung ca ca liền ra mặt thay cháu đánh bọn họ.” Tiêu Giản lại vội vàng bổ sung nói, “Thiên Trung ca ca cũng bị đánh!” Đám vô lại kia cũng đánh người mà.
Diệp Thiên Trung vẫn luôn cúi đầu đứng ở một bên, nghe Tiêu Giản nói như vậy, cảm giác hơi mất mặt, ấp úng nói: “Sức của hắn như con kiến hôi, còn lâu mới đánh lại được ta.”
Tiêu Giản đang học nói, lời của những người đó đến tột cùng là có ý gì thì cậu vẫn còn chưa hiểu.
Diệp Trạch và Tiêu Thái vừa nghe xong liền hiểu rõ.
Chuyện Dũng Nghị Công phủ nhận kết nghĩa không hề rêu rao khoe khoang nhưng cũng không che giấu, những nhà tin tức nhanh nhạy một chút đều nghe phong phanh được.
Có điều không ngờ rằng nhanh như vậy đã có người nói bừa bãi ở sau lưng, còn để con nít biết được.
Đối với việc chỉ có thể nhận đám cháu ngoại ruột làm kết nghĩa, Diệp Trạch vẫn luôn cảm thấy thiệt thòi cho hai người bọn họ.
Giờ lại nghe Tiêu Giản nói như vậy, Diệp Trạch tức giận đến mức nắm chặt gậy gỗ trong tay.
Ông nhìn về phía con mình, thấp giọng hỏi nói: “Nhà ai?”
Diệp Thiên Trung: “Xương Bình Bá phủ.”
Tiêu Thái cụp con ngươi xuống, ôm đệ đệ vào lòng nhẹ nhàng lau khô khuôn mặt nhỏ của cậu bé.
Lại là bọn họ! Trong lòng Diệp Trạch chợt dâng lên lửa giận.
Nhưng mà cái nhà đó chẳng càn rỡ được lâu nữa, Diệp Trạch áp lửa giận trong lòng xuống, tính toán xem dạy dỗ con mình thế nào.
Một giọng nữ nhân khí phách đột nhiên truyền đến từ sau lưng: “Đáng đánh!”
“Công chúa.”
Trong viện đám người Diệp Trạch và Tiêu Thái quay đầu lại, trưởng công chúa Mẫn Nhạc Tề Đồng dẫn theo người bước tới.
Đồng thời Phó Nguyệt cũng từ phòng bếp nhỏ của hậu viện đi ra.
Tề Đồng nghe được tin từ gã sai vặt mới mang theo người vội vàng mà tới, lo lắng Diệp Thiên Trung lại bị cha hắn phạt.
Phó Nguyệt vừa mới ở phòng bếp nhỏ làm điểm tâm cho mọi người.
Lúc trước không có việc gì, Tiêu Giản lại nhớ điểm tâm trong nhà, Phó Nguyệt liền ra tay làm một chút, sau khi người trong phủ được hưởng qua đều khen ngợi.
Được mọi người thích, lúc Phó Nguyệt rảnh liền làm một ít món mới với nhiều chủng loại cho mọi người thưởng thức..