Tiếng khóc của Tiêu Giản ở tiền viện dọa Phó Nguyệt giật nảy mình.
Nàng chưa bao giờ nghe thấy Tiêu Giản khóc đến bi thảm như vậy, cho rằng xảy ra chuyện gì, vội ném việc trong phòng bếp xuống để chạy tới đây.
Vừa vặn khi ấy Tề Đồng cùng Phó Nguyệt vào trong viện, nghe được tiếng nói non nớt đứt quãng của Tiêu Giản trình bày rõ ràng từ đầu đến cuối.
Tề Đồng lạnh mặt đi lên phía trước tới: “Xương Bình Bá phủ khinh nhục con ta, ta còn muốn đi hỏi bọn họ một chút xem cách dạy dỗ con cháu trong phủ bọn họ là như thế nào.”
Diệp Thiên Trung thấy nương mình ủng hộ mình liền ưỡn bộ ngực nhỏ lên.
Diệp Trạch thấy hai mẹ con bọn hắn, thở dài, quay đầu lại nói với con mình: “Thiên Trung, cha đã từng dạy dỗ, tập võ là để thân thể khỏe mạnh rắn rỏi, bảo vệ quốc gia, chứ không phải ỷ vào sức lực, đầu to tay lớn mà đi bắt nạt những người không bằng con? Gặp được chuyện gì chỉ biết ra tay giải quyết, đó là hành vi của kẻ mãng phu! Hơn nữa việc hôm nay cũng là do con ra tay trước, bản thân có lỗi như vậy con có thừa nhận không?”
Diệp Thiên Trung lén đánh giá khuôn mặt nghiêm khắc của Diệp Trạch, gục đầu xuống nhận lỗi: “Con nhận.
Là do con không nghe lọt tai liền ra tay trước.”
Diệp Trạch: “Con lấy thân hành động để bảo vệ đệ đệ là công, ra tay trước nên mang tiếng đánh người là lỗi, đều có ưu khuyết điểm, phạt con đi đến giáo trường đứng tấn mười lăm phút, sau đó nghĩ lại thân phận của con viết một phần thư hối lỗi cho ta.”
“Con hiểu rồi.” Diệp Thiên Trung hữu khí vô lực mà đáp.
Lúc này cha không đánh hắn, hắn nên cao hứng, nhưng đứng tấn còn được, hắn có thể kiên nhẫn, nhưng sao lại phải viết thư hối lỗi chứ!
Diệp Trạch trừng phạt, Tề Đồng không có dị nghị gì.
Mặc dù nàng cho rằng con trai mình không làm sai gì, nhưng Diệp Thiên Trung vốn là thế tử Dũng Nghị Công, con của trưởng công chúa, cháu ngoại ruột của bệ hạ, bản thân hắn gánh trên lưng ánh mắt của thế nhân và nghị luận.
Nếu hành động tệ hơn chút nữa thì có lẽ sẽ hại người hại mình.
Nhìn cháu ngoại nhỏ còn ngây thơ, Diệp Trạch nghĩ nên phạt cậu bé như thế nào đều không mở miệng được.
Diệp Trạch không trừng phạt, Tiêu Thái lại mở miệng nói: “A Giản, trả thù đánh nhau là hành vi sai lầm.
Huống chi, đệ xông lên không chỉ không đả thương được người khác, ngược lại làm chính mình bị ngã.”
Tiêu Giản nâng tay nhỏ lên che lại khuôn mặt đỏ ửng của chính mình.
Sau này cậu muốn đi theo Thiên Trung ca ca cùng luyện võ để không còn chuyện không đánh lại đám vô lại nữa.
Tiêu Thái kéo bàn tay nhỏ của cậu bé xuống, nhìn vào đôi mắt cậu bé nói: “Thiên Trung bị phạt đứng tấn, đệ cũng bị phạt đứng cạnh đệ ấy.
Sau đó lại viết một phần thư hối lỗi nói cho ca ca, về sau nếu gặp lại tình huống này thì nên làm thế nào.”
“Làm thế nào ạ?” Tiêu Giản không biết, hỏi ca ca.
Cậu chưa từng viết thư hối lỗi mà.
“Chuyện này phải chính A Giản suy nghĩ.
Viết thư hối lỗi như thế nào thì đệ đi học hỏi Thiên Trung.”
Diệp Thiên Trung đi tới giữ chặt Tiêu Giản: “A Giản đệ cứ yên tâm, ta quen viết thư hối lỗi rồi! Ta dạy cho đệ nhé.”
Diệp Trạch nhướng mày, thằng nhóc thúi này còn rất tự hào kìa?
Kế tiếp, Diệp Trạch mang theo hai tên nhóc này đi tới giáo trường chịu phạt, Tề Đồng cùng Phó Nguyệt nói vài câu rồi cũng đi.
Phó Nguyệt cười nhìn Tiêu Thái: “Thật sự muốn phạt A Giản viết thư hối lỗi sao?”
Tiêu Thái nhún nhún vai.
Quả nhiên, ngày hôm sau liền có ngự sử nắm được chuyện hôm qua Diệp Thiên Trung dẫn người đánh nhau mà dâng một bản tấu Dũng Nghị Công và đám người Đoan Minh Hầu.
Ngôn từ vạch tội nặng nề không chịu nổi, trong phủ không có cách dạy con.
Nhà Xương Bình Bá phủ lại bị coi là nhỏ bé đáng thương bị bắt nạt.
Không cần Diệp Trạch mở miệng, đã có quan viên của nhà đứa trẻ hôm qua đi theo Diệp Thiên Trung đánh người ra mặt phản bác.
Diệp Trạch chẳng thèm liếc mắt đám người Xương Bình Bá phủ đang tức tím mặt kia một cái, dâng thư hối lỗi của Diệp Thiên Trung cho bệ hạ xem.
Tề Chước vốn không kiên nhẫn mấy chuyện trẻ con này, nhìn thư hối lỗi của cháu ngoại nhỏ, ngược lại nở nụ cười.
May mà ngôi vị hoàng đế ở phía trên cao nên không ai dám nhìn trộm thánh nhan..